Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 243 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Ngày đầu tiên ở phim trường, Lâm Mộ Thiên cùng Lâm Việt một chỗ, Lâm Việt mang theo y lượn một vòng quanh phim trường. Bên ngoài mưa rất lớn, hai người lúc trở về quần áo đều ướt đẫm, kết quả ngày hôm sau nam nhân liền bị cảm. Lâm Việt tuổi trẻ khả năng miễn dịch tốt, không có như nam nhân không hay ho như vậy, trong lúc nam nhân sinh bệnh, Lâm Việt đều chiếu cố tốt nam nhân.
Nam nhân bệnh, cả một ngày cũng chưa thể xuống giường. Vĩnh Trình biết nam nhân bị bệnh, ở trăm ngàn bận rộn tranh thủ đến xem nam nhân, đương nhiên lúc hắn đến luôn chọn lúc Lâm Việt không có mặt. Mỗi lần nam nhân đều sợ tới mức không rõ, lo lắng Lâm Việt tùy thời sẽ trở về, mà Vĩnh Trình lại tựa hồ rất hưởng thụ, rất thích dùng phương thức này cùng nam nhân gặp mặt. Thỉnh thoảng còn sờ sờ thân thể mượt mà của y, hôn hôn đôi môi vì sinh bệnh mà càng trở nên nóng cháy hơn so với bình thường kia của y. (bình mà nó cũng ko tha =.,=)
Nam nhân lo lắng đem bệnh lây sang Vĩnh Trình, y bảo Vĩnh Trình mấy ngày này ít tới nơi này, hơn nữa có Lâm Việt ở, Lâm Việt tự nhiên sẽ chiếu cố y. Kỳ thật Vĩnh Trình căn bản không ngại, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của nam nhân, hắn vẫn đáp ứng nam nhân, bảo nam nhân dưỡng bệnh cho tốt. Hơn nữa Lâm Mộ Thiên cũng biết Vĩnh Trình phải dành thời giờ đi bồi nữ ngôi sao Đông Tinh kia.
Cứ như vậy, Lâm Mộ Thiên ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày. Vốn y không phải là người dễ dàng sinh bệnh như vậy, thân thể y trước giờ đều rất tốt, có lẽ là hôm trước vì chuyện Lâm Việt và Vĩnh Trình khiến cho áp lực quá lớn, cảm xúc không tốt lắm. Hơn nữa tối đó y cùng Vĩnh Trình ở hành lang và dưới sàn làm loại chuyện kia, khả năng khi đó đã bị cảm lạnh.
Buổi tối lúc Lâm Việt trở về, luôn giống như trước pha sữa cho nam nhân, còn nói với nam nhân chuyện đã xảy ra ở bên ngoài, cảm giác như vậy thật tốt. Ban đêm Lâm Việt dựa vào bên cạnh y xem TV, cảm giác im lặng lại hài hòa như vậy làm cho nam nhân có loại cảm giác ấm áp. Lâm Việt kỳ thật bình thường không thích xem phim, nhưng hôm nay lại chọn phim do Lâm Mộ Thiên đóng vai chính, bộ phim này là phim nghệ thuật do nam nhân cùng An Lâm đóng vai chính. An Lâm qua bộ phim này đạt được giải thưởng lớn quốc tế, nhưng nam nhân lại lỡ mất giải thưởng.
Nam nhân liền nằm ở bên cạnh Lâm Việt nhắm mắt nghỉ ngơi, thẳng đến khi tiếng TV biến mất, nam nhân vừa mở to mắt liền thấy sườn mặt phóng đại của Lâm Việt. Lâm Việt đang cúi đầu im lặng thưởng thức dáng vẻ y ngủ, nam nhân cẩn thận đẩy Lâm Việt ra, không nghĩ đem bệnh lây sang em trai mình nhưng Lâm Việt tựa hồ không ngại. Hắn cứ như vậy nằm ở bên cạnh nam nhân, ánh mắt vững vàng nhìn đôi môi vì sinh bệnh mà hồng lên của nam nhân, ngón tay thon dài của hắn xoa đôi môi nóng lên của y.
Động tác của Lâm Việt làm cho trong lòng Lâm Mộ Thiên chấn động, ánh mắt nghi hoặc của nam nhân cùng ánh mắt tùy tính của Lâm Việt chạm nhau. Đáy mắt hai người sâu như biển, ánh mắt nam nhân thực ôn nhu, làm cho Lâm Việt tìm được phần ôn nhu tìm kiếm đã lâu.
Lâm Việt từ nhỏ là ở các loại đồn nhảm mà lớn lên, nhận hết xem thường cùng khuất nhục. Tuy rằng hắn là người của Lâm gia, Lâm gia rất có tiền, nhưng kia cũng không thuộc về hắn, thời thơ ấu của hắn qua không vui.
Khi đó, hắn hận chết Lâm Mộ Thiên, đồng dạng đều là con người kia, nhưng đãi ngộ của Lâm Mộ Thiên và đãi ngộ của hắn hoàn toàn bất đồng. Anh hai từ nhỏ đều có ăn có mặc, cái gì cũng là tốt nhất, nhưng hắn ở Lâm gia lại cái gì cũng không có. Ba ba cho tới giờ cũng không thích hắn, hơn nữa ngay cả người làm cũng bày sắc mặt cho hắn xem, cho nên bắt đầu từ lúc đó, hắn thề phải làm người vừa có tiền lại có quyền!
Hiện tại hắn cái gì cũng có, nhưng cuộc sống lại trở nên có chút mê mang, mấy năm nay hắn vì tranh đấu quyền thế mà xem nhẹ rất nhiều thứ bên cạnh. Sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy làm cho hắn thiếu mất rất nhiều, lúc có nam nhân ở bên cạnh, hắn mới cảm giác được phần ấm áp đã lâu kia. Tâm tình Lâm Việt thật bình thản, nhưng nam nhân trì độn lại không biết.
“Tôi không giận.” Lâm Mộ Thiên rất thông cảm nở nụ cười, “Đây là công việc của cậu, tôi như thế nào sẽ giận.” Hơn nữa y có lý do gì để giận? Lấy tâm tính gì đi giận? Y còn có thể đi so đo việc này sao?
Đáp án khẳng định là: Sẽ không!
Lâm Mộ Thiên rất hiểu công việc của Thư Diệu, Thư Diệu có được đáp án của nam nhân sau cũng trở nên nhẹ nhõm rất nhiều, cảnh diễn tiếp theo cũng càng thêm tự nhiên. Thẳng đến khi một hồi cường hôn mở màn, Lâm Mộ Thiên mới rốt cục biết vì sao lúc nãy Thư Diệu lo lắng y giận như vậy……
Bởi vì không ai nói với nam nhân trong bộ phim này có rất nhiều cảnh hôn!
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Mộ Thiên trong óc trống rỗng, tuy biết Thư Diệu là đang diễn, nhưng muốn y tận mắt chứng kiến hình ảnh kích thích này, trái tim y vẫn có chút không thể thừa nhận.
Thư Diệu đem A Nhạc chặn ở trên cửa, dùng sức hôn A Nhạc còn A Nhạc hai tay bị hắn khống chế. Nụ hôn nóng bỏng kia làm cho nhân viên công tác nhìn thấy đều có chút sững sờ……
Ở trong trí nhớ của nam nhân, Thư Diệu hôn đều mềm nhẹ ôn hòa, mà giờ phút này lại lửa nóng đến như vậy. Mà A Nhạc cũng tựa hồ rất phối hợp diễn, từ cường hôn đến phục tùng, từ phục tùng đến ủng hôn……
Toàn bộ quá trình này nam nhân đều xem ở trong mắt.
Lúc này, Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình tựa hồ không nên tới nơi này, cho dù y có bình tĩnh như thế nào, có trấn định như thế nào, có xử sự không sợ hãi như thế nào đi nữa, nhìn thấy cảnh tượng này, y vẫn nhịn không được nhíu mày. Tâm tình dù có ổn định cũng khó tránh sẽ bị loại hình ảnh này làm cho dao động……