Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 248 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Chỉ ở lúc làm tình hoặc là đùa giỡn nam nhân, Nhiên Nghị mới có thể gọi nam nhân là “Đại thúc”, nam nhân cũng biết Nhiên Nghị là ngại y già.



Nam nhân không có biện pháp trả lời.



Nam nhân bị Thư Diệu ôm cưỡi ngồi ở trên người Nhiên Nghị, nam nhân vô lực chỉ có thể nằm ngã sấp vào trên thân Nhiên Nghị. Nhiên Nghị thuận thế ngậm vào đôi môi nam nhân, hôn nam nhân đến sắp không thể thở nổi. Lần này là Nhiên Nghị từ trước mặt tiến vào nam nhân, Thư Diệu từ phía sau tiến vào, cũng không ngừng âu yếm thân thể ướt đẫm mồ hôi của nam nhân. Bị dùng sức hôn, bị tiến vào thật sâu, bị khoái cảm tê dại làm cho nam nhân run run không thôi.



Nam nhân không nhớ rõ mình bị ôm đã đổi bao nhiêu tư thế, cũng không nhớ rõ mình cao trào bao nhiêu lần, y chỉ nhớ rõ khoái cảm bức người kia lần lượt đẩy y lên đến đỉnh!



Còn có xúc cảm nóng bức trong cơ thể cùng với bên tai có người nói nhỏ, nhưng cụ thể nói cái gì, nam nhân lại nhớ không rõ lắm. Thẳng đến khi nam nhân mồ hôi đầm đìa, cả người trong ngoài đều ướt đẫm, Nhiên Nghị và Thư Diệu mới dừng lại. Đêm hôm đó làm cho nam nhân bị cuốn vào vòng xoáy, y không có khí lực ngăn cản khoái cảm đánh sâu vào kia, chỉ có thể lần lượt rơi vào trong bể dục.



Khi nam nhân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Lúc nam nhân tỉnh lại Thư Diệu đã rời đi, trên đầu giường lưu lại lời nhắn của Thư Diệu, nói là phải đi làm việc, còn săn sóc bảo nam nhân nghỉ ngơi cho tốt!



Nhưng khi nam nhân tỉnh lại, Nhiên Nghị còn chưa đi, còn một chuyện làm cho nam nhân khó tiếp nhận, đó là lúc y tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên bị Nhiên Nghị ôm ……



Lâm Mộ Thiên liền lập tức đẩy Nhiên Nghị ra, y không nhớ rõ chuyện đã xảy ra tối hôm qua, y chỉ biết là tối hôm qua Nhiên Nghị nói mấy lời làm cho y thương tâm. Những ký ức sau đó phi thường mơ hồ, nhưng nhìn trên giường đệm chăn hỗn loạn, cùng với hai người thân thể trần trụi, thì có thể liên tưởng đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Hơn nữa xương sống thắt lưng cùng chân nam nhân mềm nhũn, dù có trì độn như thế nào thì nhìn thấy Nhiên Nghị không mặc quần áo, lại ngủ ở bên cạnh y, dù y có ngu ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.



Trên thực tế, nam nhân là cùng Nhiên Nghị “làm”, hơn nữa y cũng cùng Thư Diệu “làm”. Nói chính xác là, Nhiên Nghị và Thư Diệu cùng nhau “yêu thương” y mới đúng……



Sau Thư Diệu thay nam nhân rửa người, cho nên hiện tại nam nhân mới không cảm giác được dính dáp trong cơ thể. Lần này nam nhân phát hiện hình như mình đã hạ sốt, lấy tay sờ sờ cái trán, xác định xúc cảm lạnh lẽo.



Nam nhân có chút lo lắng sợ đánh thức Nhiên Nghị, đến lúc đó Nhiên Nghị khẳng định sẽ lại nói chút lời khó nghe. Mà khi nam nhân đang lấy quần áo mặc vào, đã không cẩn thận đụng vào Nhiên Nghị, Nhiên Nghị lại ngoài ý muốn không có tỉnh lại. Cùng lúc đó, nam nhân đụng đến cánh tay nóng bỏng của Nhiên Nghị, nhiệt độ cơ thể phỏng tay kia cùng với lúc y phát sốt cũng không kém là mấy.



Ác ma này, hình như là sinh bệnh ……



Nam nhân phất tay liền tát Nhiên Nghị một bạt tai, có lẽ là xuất phát từ một loại xúc động nào đó, hoặc có lẽ là xuất phát từ tâm lý muốn phản kích đối với chuyện tối hôm qua, tóm lại nam nhân đã tát Nhiên Nghị một cái. Tuy rằng hành vi như vậy có điểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng nam nhân cũng thừa nhận mình cũng không phải chính nhân quân tử gì đó, nam nhân tát rất đúng lý hợp tình, không có nửa điểm áy náy. (nói đúng quá =.,=)



Nhiên Nghị không có bị đánh tỉnh, nam nhân vốn còn muốn tát hắn vài cái, vì miệng Nhiên Nghị rất xấu xa, nhưng cuối cùng nam nhân vẫn không thể thực thi kế hoạch. Nhiên Nghị sinh bệnh, lại bệnh cũng không nhẹ, không thể nghi ngờ là bị nam nhân lây bệnh.


Nhưng y vẫn nói ra ……



Đôi mắt như viên đá quý đen của Thư Diệu có chút thương cảm nhìn nam nhân, hắn nhìn chăm chú nam nhân một hồi mới gật đầu đáp ứng: “Được, tôi tôn trọng quyết định của anh, nếu anh muốn gặp tôi, tùy thời đều có thể tới tìm tôi.”



“ Ừ ”



Bên ngoài lều phim trường, bên trong vườn hoa yên tĩnh, Thư Diệu ôm bả vai nam nhân, nắm bàn tay nam nhân trong lòng. Tay Thư Diệu thật ấm áp, cũng thật ôn nhu, nam nhân muốn rút tay ra, lại bị nắm chặt.



Thư Diệu ổn định nam nhân bất an, giữ đầu nam nhân ở trên vai hắn, hắn biết nam nhân đang nghĩ gì. Lâm Việt để cho A Nhạc đóng vai chính với hắn, lại bảo Lâm Mộ Thiên đến xem, này hiển nhiên là muốn khiến nam nhân đối với Thư Diệu có thành kiến. Thư Diệu đương nhiên biết điểm này, nhưng hắn diễn cũng phải diễn đến cùng, Lâm Việt cũng không dễ chọc.



Nam nhân chủ động đề suất như vậy, Lâm Việt bên kia cũng dễ ăn nói.



Vì không để nam nhân hiểu lầm, Thư Diệu ôm bả vai nam nhân, chậm rãi nhu nhu. Động tác của hắn ái muội nói không nên lời, nam nhân bảo hắn đừng như vậy, dù sao cũng là đang ở ngoài, nhưng Thư Diệu không ngại chút nào.



Đầu năm nay, muốn bắt tâm một người làm tù binh, không thể nói “Anh thuộc về tôi”, càng không thể nói “Tôi muốn anh vĩnh viễn cùng tôi một chỗ”, mà là phải nói……



“Tôi thuộc về anh, chỉ cần anh muốn, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh.” Thư Diệu ngữ khí ôn nhu trấn an cảm xúc nam nhân, giọng nói dễ nghe chấn động tâm nam nhân……



Nam nhân không nói gì.



Thư Diệu không ngừng cố gắng hôn sườn mặt nam nhân: “Ngày đó tôi và A Nhạc ăn cơm, kỳ thật các nhân viên trong ekip cũng có mặt, tôi cũng không phải cùng cậu ta gặp riêng. Hơn nữa cảnh giường chiếu hôm nay đã bị tôi yêu cầu đổi rồi, về sau cũng không có cảnh hôn nữa, tôi đối với cậu ta không cái hứng thú kia, tôi chỉ đối với anh có ‘tính’ thú.” Hắn nhẹ nhàng mà xiết chặt tay nam nhân, đem cái tay hơi lạnh của nam nhân đặt ở trong lòng bàn tay hắn.



Tay nam nhân được sưởi ấm.



“Nếu như vậy, kia vì sao đêm đó……” Lâm Mộ Thiên rốt cuộc cũng không thể nói ra lời.



Nhưng Thư Diệu đã biết nam nhân muốn hỏi chuyện đêm đó, không nghĩ tới nam nhân lại hỏi vấn đề này, Thư Diệu rất là sửng sốt……