Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 256 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Thanh Dương rất tự nhiên lên tiếng bảo Lâm Mộ Thiên đi qua ngồi, Lâm Mộ Thiên đương nhiên cũng không tiện từ chối, y đi tới bên cạnh Thanh Dương ngồi xuống. Đạo diễn và nhà sản xuất nhìn thấy y xuất hiện đều tỏ vẻ quảng cáo lần này phi thường tốt, Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng không biết Thanh Dương có hài lòng với quảng cáo lần này không, nên khi nghe thấy mọi người khen, y cũng chưa nói gì, đến khi thấy Thanh Dương gật đầu tỏ vẻ quảng cáo đã được thông qua, trên mặt nam nhân mới lộ ra tươi cười.
“Hôm nay sao rảnh rỗi tới nơi này vậy, gần đưa cũng không thấy cậu, cậu hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng……” Lâm Mộ Thiên vốn định nói vài câu quan tâm, nhưng vừa mở miệng lại có chút không khống chế được muốn hỏi tình hình gần đây của Thanh Dương.
Ánh mắt Thanh Dương thản nhiên nhìn chằm chằm hai má nam nhân, bị Thanh Dương nhìn chăm chú vào như vậy khiến y cảm thấy xấu hổ, dù sao bên cạnh còn có người đang nhìn.
“Tôi hỏi như vậy có phải quá đường đột hay không?” Lâm Mộ Thiên có vẻ thật xấu hổ, trên mặt y ẩn ẩn lộ ra thần sắc khẩn trương. Thấy Thanh Dương chỉ theo dõi y mà cũng không có mở miệng nói, y từ khẩn trương biến thành bất an: “Nếu cậu không muốn trả lời cũng được, cậu coi như tôi chưa hỏi gì cả, kỳ thật tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi……”
Nhìn thấy nam nhân vì hắn mà lo lắng, trong lòng Thanh Dương có chút cao hứng, ít nhất hắn biết nam nhân rất để ý cảm xúc của hắn.
“Chính là thuận miệng nói mà thôi, tôi không có ý gì khác, cậu……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương hai tay đan vào nhau, y lắp bắp bổ sung nói: “Cậu không cần để ở trong lòng.”
Nam nhân đang lo lắng, y lo lắng mình hỏi Thanh Dương quá nhiều, sẽ giống như lần trước bị Thanh Dương phản cảm. Y không hy vọng chuyện xảy ra hồi đi học lại tái diễn lần nữa. Vì có thể cùng Thanh Dương duy trì tốt quan hệ bạn bè, y vẫn nên ít can thiệp vào việc của Thanh Dương thì tốt hơn.
Nam nhân rũ mắt, không có nói nữa. Nhân viên ở bên cạnh tựa hồ cũng cảm giác được không khí không đúng, cũng không dám mở miệng nói, ngược lại là Thanh Dương……
Hắn thần thái lười biếng chậm rãi cầm tay nam nhân, tựa hồ muốn cho nam nhân cảm giác được tâm tình của hắn. Hắn cũng không có trách cứ nam nhân, ngược lại với tưởng tượng của nam nhân. Nam nhân quan tâm hỏi thăm ngược lại làm cho Thanh Dương trở nên cao hứng, tuy sắc mặt Thanh Dương bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng ẩn chứa nồng đậm ý cười.
“Tôi cũng chưa nói gì cả, anh làm chi để lộ ra biểu tình như vậy.” Thanh Dương cũng không phải trách cứ nam nhân. Giọng điệu của hắn tuy lộ ra lười biếng, nhưng hắn cũng là xuất phát từ thật tình, hắn nhàn nhạt nói với nam nhân: “Kỳ thật, anh cũng có thể hỏi tôi về chuyện của tôi, không cần câu nệ như vậy, tôi sẽ nói cho anh biết.” Nói xong, ngón tay trắng nõn của hắn chậm rãi luồn vào khe ngón tay của nam nhân, cùng năm ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng đan vào nhau.
Lâm Mộ Thiên khẩn trương ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt yên tĩnh lại mê người kia của Thanh Dương. Nam nhân giống như bị điện giật lập tức đã nghĩ rút tay về, nhưng lại bị Thanh Dương kéo lại.
Nhưng y lại đối với Thanh Dương cũng là đàn ông có tình cảm đặc biệt. Y cũng không thấy hèn mọn chút nào, cũng không cảm thấy sỉ nhục chút nào, nhưng y lại để ý cảm nhận của Thanh Dương.
Thái độ của Thanh Dương đối với y vẫn không đổi, nam nhân cũng không rõ này rốt cuộc là tình hữu nghị hay là cái gì.
“Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì.”
“Kia bằng không tôi sai người trước đưa anh trở về nghỉ ngơi, tối nay tôi bận xong lại……”
Thanh Dương còn chưa nói xong, đã bị Lâm Mộ Thiên sốt ruột ngắt lời: “Tôi thật sự cũng chưa nghĩ gì cả, cậu không cần hiểu lầm, tôi.. tôi…… Tôi thật vất vả mới gặp được cậu, tôi không muốn trở về……” Nói xong lời cuối cùng giọng nam nhân cơ hồ nhỏ tới mức nghe không thấy.
Thanh Dương gật gật đầu, nắm tay nam nhân.
Hai người mười ngón đan vào nhau, nam nhân thế nhưng có cổ xúc động muốn khóc. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, cũng không phải là thương cảm mà là cảm động đã lâu, xa nhau nhiều năm nhưng nam nhân vẫn cảm giác được ấm áp.
Cũng giống với lúc đó, Thanh Dương vẫn đối với y tốt như vậy, có điều nam nhân rất khó đi tới một bước kia……
Thanh Dương sai vệ sĩ dùng tay thay nam nhân chắn ánh nắng mặt trời, Thanh Dương rất hiểu Lâm Mộ Thiên, đương nhiên biết nam nhân đang nghĩ cái gì. Hắn cũng biết nam nhân rất sợ chấp nhận một đoạn tình cảm, hắn cũng rất rõ tâm tình lúc này của nam nhân, hắn càng hiểu một sự thật là nam nhân thích hắn. Chính là lúc trước hắn đã lưu lại cho nam nhân bóng ma quá sâu khiến y không dám biểu lộ tâm tình của mình nữa, vì y sợ hãi lại lọt vào cự tuyệt.
Thanh Dương biết tình huống như vậy thật không xong, trước mắt hắn cũng không có biện pháp thay đổi tâm tính tự ti lại càng ngày càng tự bế của nam nhân, Thanh Dương không dấu vết nhíu mày.