Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 265 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Nam nhân hơi suyễn liếc hắn một cái, cảm thấy Thanh Dương giống một con mèo lười, làn da trắng nõn của Thanh Dương cùng da thịt màu mật ong của y hình thành đối lập mãnh liệt. Cảm giác được Thanh Dương vuốt ve thân thể y như an ủi, nam nhân dần dần nhắm hai mắt lại.



Lại một lát sau —



“Bảo cậu đừng nhìn, cậu còn nhìn……” Nam nhân như nói mê thấp giọng nỉ non vài câu, loại ngữ khí nửa trách cứ nửa bất đắc dĩ này khiến Thanh Dương có chút muốn cười.



Hắn cúi người xuống, lười biếng tựa vào trên vai nam nhân, ở bên tai nam nhân thấp giọng nói: “Dù sao về sau còn có rất nhiều cơ hội.” Thanh Dương ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nam nhân, hai mắt sâu u tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.



Nam nhân giật giật thân thể, phát ra tiếng “ uhm ah” rất nhỏ, Thanh Dương nhìn nam nhân trong chốc lát rồi ngậm vành tai y, ngón tay một lần nữa luồn vào trong cơ thể nam nhân, chậm rãi quấy đảo, sờ soạng nội vách tường mẫn cảm kia. Nam nhân bất an khép kín hai chân, nhưng lại đem ngón tay hắn kẹp càng chặt. Đêm nay, nam nhân mỏi mệt ở trong “ mộng” lại cao triều một lần, khoái cảm xâm nhập chân thật khiến người ta phát cuồng……



Sau đêm đó, cuộc sống của nam nhân đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sáng hôm sau lúc thức dậy, Thanh Dương còn bồi y cùng nhau tắm, cùng y ăn bữa sáng, toàn bộ quá trình đều tự nhiên vô cùng. Thanh Dương không có một tia xấu hổ, điều này làm cho nam nhân cũng bớt đi vài phần ngượng ngùng, mỗi lần nhớ tới cảnh tượng kịch liệt tối qua, nam nhân đều sẽ đỏ mặt.



Sau ngày đó Lâm Mộ Thiên và Thanh Dương giống như mơ hồ xác định quan hệ của cả hai, hai người giống như người yêu. Kỳ thật ai cũng không nói gì là có phải đang quen nhau hay không, chính là tự nhiên trải qua những ngày như vậy. Nam nhân cũng không muốn mở miệng đi hỏi, Thanh Dương tựa hồ cũng không có ý giải thích, hai người liền ăn ý lui tới với nhau.



Kỳ thật, chỉ cần như vậy là đủ rồi.



Nam nhân không hy vọng xa vời sẽ trở thành người nào đó bên cạnh Thanh Dương, chỉ cần như vậy là đủ rồi.



Tự bản thân nam nhân cũng lưng đeo rất nhiều nợ tình, nhất thời cũng khó nói được rõ ràng, cắt cũng cắt không được sạch sẽ.



Nam nhân vốn muốn tìm thời gian phân biệt cùng bọn họ nói chuyện, nhưng mỗi lần nam nhân gọi điện thoại đi tìm Lâm Việt, thì trợ lý Lâm Việt luôn nói Lâm Việt đang cùng An Lâm đi ra ngoài. Hơn nữa mỗi lần y gọi điện cho Thư Diệu, A Nhạc sẽ luôn ở bên cạnh ngắt lời, mỗi lần y đều chưa kịp nói được vài câu, Thư Diệu đã phải đi làm việc. Hơn nữa gần đây Vĩnh Trình tựa hồ đang trốn y, gọi điện luôn không tiếp……



Chuyển biến bất thình lình làm cho nam nhân lâm vào trong nghi hoặc, lại cảm thấy thế giới yên tĩnh đi rất nhiều. Có lẽ như vậy cũng tốt, dù sao mọi người đều cần thời gian ngẫm lại kỹ càng, nói không chừng bọn họ đã đổi ý, cảm thấy không tất yếu cùng y một chỗ.



Lại có lẽ là.. bọn họ chán rồi…



Nam nhân hiện tại đang ở thế bị động, nếu bọn họ tìm đến y, y sẽ cùng bọn họ tùy tiện tâm sự, nhưng y ít khi chủ động liên lạc bọn họ.



Kỳ thật nam nhân cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng ai một chỗ, cũng không còn muốn nói chuyện yêu đương và kết hôn nữa. Thời đi học y đã có một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, còn có một cuộc hôn nhân thất bại, nên nam nhân không muốn suy nghĩ về chuyện này nữa. Hơn nữa, gần đây công tác của nam nhân cơ hồ đều ngưng lại nên y có rất nhiều thời gian cùng Thanh Dương, không những thế còn mua rất nhiều sách về xem, ngày qua coi như phong phú.



Đương nhiên cho dù là Thanh Dương nói muốn cùng y một chỗ, nam nhân cũng sẽ không đáp ứng. Vô luận là ai y cũng không chọn, như vậy là tốt nhất.



Thân thể của y bị tàn phá như vậy, không có tư cách cùng ai nói chuyện yêu đương. Dùng lời của Nhiên Nghị mà nói thì y là “người nào cũng có thể ngủ”, y “không đáng giá tiền”, vì y cùng nhiều nam nhân phát sinh qua quan hệ, cho dù là chính bản thân nam nhân cũng hiểu được mình không cần phải yêu đương, duy trì trạng thái trước mắt là tốt nhất, y biết Thanh Dương đối với y có cảm giác là được rồi. Y không ôm hi vọng xa vời với người nào trong số bọn họ, y biết y cùng Thanh Dương quan hệ như vậy, cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Thanh Dương đối với “người yêu” hay là “bạn giường” mới mẻ không vượt qua ba tháng, nói còn không bằng không nói.


Hồi tưởng đến thân thể lửa nóng cùng ướt át của nam nhân, dục hỏa trong lòng càng cháy lên lợi hại. Nhiên Nghị cảm thấy mình có bệnh rồi, hắn cư nhiên cứ như vậy đứng ở phòng bếp, đối với một nam nhân quần áo chỉnh tề có ý dâm.



Nam nhân tựa hồ đang lo lắng hắn sẽ xằng bậy, thân thể căng thẳng không dám lộn xộn. Nhìn thấy biểu tình nam nhân trì độn lại hoảng sợ, hắn thế nhưng không có lương tâm nở nụ cười.



“Anh cùng bệnh quỷ kia, hẳn là chưa từng làm ở phòng bếp, đúng không?” Nhiên Nghị đi nhanh tới gần nam nhân, nam nhân theo bản năng lui về phía sau đụng phải tủ lạnh. Hai nam nhân cao lớn chen chúc gần tủ lạnh, tủ lạnh vì bị va chạm mà phát ra tiếng vang.



Nhiên Nghị không thèm để ý, nam nhân cũng rất khẩn trương.



“Chưa làm, chúng tôi đều làm ở trên giường.” Lâm Mộ Thiên trả lời Nhiên Nghị rất rõ ràng, y rất muốn bổ sung một câu: Cậu cho là mỗi người đều giống cậu sao, chỗ nào cũng có thể làm, như vậy khác gì cầm thú.



Chúng tôi đều làm ở trên giường……



Những lời này kích thích đến Nhiên Nghị, nam nhân Lâm Mộ Thiên này chẳng lẽ một chút cũng không biết quý trọng bản thân, y thật sự cùng bệnh quỷ kia làm sao? Nghĩ tới thân thể nam nhân đã bị Thanh Dương ôm qua, Nhiên Nghị liền một trận lo lắng.



Cảm xúc của hắn tự nhiên cũng trở nên không tốt, hắn đem nam nhân nhốt giữa hai tay, lưng nam nhân đụng lên tủ lạnh. Viên nước đá trên tay nam nhân, theo cổ áo trượt vào trong áo y.



Nam nhân không dám vươn tay đi lấy, nhưng viên đá kích thích làn da nam nhân thật không thoải mái, nhưng nam nhân vẫn nhẫn nại. Nhiên Nghị nhìn nam nhân trong chốc lát, hắn trực tiếp vươn tay luồn vào trong áo nam nhân, rất nhanh liền đụng đến viên đá kia. Nam nhân phục hồi tinh thần lại muốn hất tay Nhiên Nghị ra, nhưng ai biết Nhiên Nghị trực tiếp đem viên đá kia ấn lên nhũ thủ nam nhân.



“Cậu này đồ điên……” Lâm Mộ Thiên thiếu chút nữa thất thanh kêu ra tiếng, giọng y rất thấp, lộ ra vài tia áp lực.



Bàn tay nóng cháy của Nhiên Nghị cùng viên đá rét lạnh kích thích nhũ tiêm nam nhân run run. nam nhân bị buộc lắc đầu. Hai tay nam nhân dùng sức đẩy ngực Nhiên Nghị, Nhiên Nghị không biết là cố ý hay là thật sự không đứng vững, nam nhân cư nhiên đẩy được hắn ra.



Nhiên Nghị ném viên nước đá trên tay xuống, giữ chặt nam nhân đang muốn chạy trốn: “Kỳ thật ngẫm lại cũng biết, thân thể Thanh Dương kém như vậy, căn bản không có biện pháp thỏa mãn anh, lại càng không cùng anh làm ở nơi này.”



“……”



Nam nhân hơi hơi mở to hai mắt, không thể tin nhìn về phía Nhiên Nghị. Người này còn có một chút nhân tính hay không, hay là nói, ở trong mắt hắn, tất cả mọi người phải phối hợp cái kiểu ân ái như cầm thú của hắn sao?!



Nam nhân cảm thấy thực cuống quít, Nhiên Nghị vô sỉ làm cho nam nhân vốn ôn hoà cũng muốn tát cho hắn mấy cái. Nhiên Nghị bắt được tay nam nhân, ấn nam nhân trở lại trên tủ lạnh.



Hắn tiến lên phía trước, tiến đến trước mặt nam nhân: “Anh muốn cùng tôi làm hay không, làm ngay tại nơi này!”



Nhiên Nghị căn bản là không phải đang hỏi y, mà là đang cường ngạnh tuyên bố. Thật không ngờ Nhiên Nghị lại đề xuất loại yêu cầu này, nam nhân hoàn toàn ngây ngẩn cả người……