Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 272 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Nam nhân toàn thân trần trụi ngã vào trên sô pha, Thanh Dương mặc chỉnh tề âu yếm thân thể nam nhân. Làn da nam nhân thật mượt, sờ lên vưà mềm dẻo lại thoải mái, không giống với mấy thân thể mềm mại mà trước kia Thanh Dương yêu thích. Thân thể mềm mại của phụ nữ thì đầy đặn, còn nam nhân thì không giống, thân thể mềm dẻo lại rắn chắc này làm cho Thanh Dương thật vừa lòng.



Vừa mượt mà lại vừa mềm dẻo, hơn nữa biểu tình đỏ bừng của nam nhân, làm cho hắn cảm thấy thật mới mẻ. Nam nhân giống như xử nam, mỗi lần đều tựa như chưa từng làm qua, loại phản ứng trúc trắc này, Thanh Dương dĩ nhiên sẽ không chán. Ngay cả chính Thanh Dương cũng không rõ vì sao, nhưng điều kiện tiên quyết là chủ nhân của khối thân thể này là Lâm Mộ Thiên, là nam nhân từng yên lặng ở bên cạnh hắn chịu thiệt thòi này.



Cảm giác được Thanh Dương đột nhiên dừng lại, nam nhân bản năng hít một hơi thật sâu. Y nghiêng đầu lăng lăng nhìn chăm chú vào Thanh Dương, phát hiện Thanh Dương đang nhích lại gần y.



Giây tiếp theo —



Đôi môi nam nhân bị chặn lại, môi Thanh Dương dán lên môi y, nhẹ nhàng mà ngậm vào, chậm rãi mân mê. Môi Thanh Dương hơi lạnh, còn môi nam nhân lại nóng vô cùng.



Nam nhân nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, âm thanh kia rất nhỏ, có lẽ chỉ có Thanh Dương cách y gần như vậy mới có thể nghe thấy. Nam nhân muốn nói lại bị Thanh Dương thuận thế nghiêng đầu cho y một nụ hôn sâu vừa lười biếng lại vừa ái muội.



Những lúc như vậy mà nói chuyện, thì chỉ biết phá hư không khí. Thanh Dương cũng không hy vọng những lúc như vậy nam nhân lại nói mấy lời linh tinh như “Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà”, dựa theo cá tính nam nhân, này cũng không phải chuyện không có khả năng.



Thanh Dương nghiêng thân, làm cho chân nam nhân khoác lên người hắn, nam nhân thả lỏng tùy ý Thanh Dương vuốt ve từ đùi đến bộ vị tư mật. Chân hai người tự nhiên đan xen vào nhau, bàn tay trắng nõn của Thanh Dương nhẹ nhàng nhu nắn dục vọng của nam nhân, mà một tay khác thì luồn vào thân thể y……



Thẳng đến khi nam nhân phóng ra một lần thì Thanh Dương bảo nam nhân lên giường, nam nhân nghĩ là đã xong bèn ngã xuống giường để ngủ. Chẳng được bao lâu, nam nhân liền cảm giác được ngón tay dính đầy thuốc mỡ của Thanh Dương ra vào ở trong thân thể y, động tác Thanh Dương rất chậm, tuyệt không sốt ruột. Hắn tách mông nam nhân ra, thoa thêm nhiều thuốc mỡ vào thân thể nam nhân.



Kỹ thuật Thanh Dương rất tốt, thắt lưng nam nhân tê tê, mềm nhũn, nam nhân tựa vào trên giường không nghĩ muốn động. Hơn nữa động tác Thanh Dương nhẹ nhàng chậm chạp, không khiến y cảm giác bất an.



“Cậu thoa thuốc gì cho tôi vậy?” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng hỏi, bả vai rung hai cái, y không biết Thanh Dương thoa cái gì mà bên trong thân thể y đang dần dần nóng lên.




Lúc này.



Thanh Dương miễn cưỡng quay đầu, thản nhiên nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, nam nhân còn tưởng rằng trên mặt mình có vết bẩn. Hắn trầm mặc một lát rồi nói với nam nhân: “Sáng nay Lâm Việt đi tìm tôi, cậu ta nói cậu ta muốn tham gia dự án khu giải trí, anh cảm thấy cậu ta làm có được không?”



“Tự cậu ấy có chừng mực, chuyện công tác của cậu ấy, tôi không hay hỏi …..”



“Vậy anh cảm thấy tôi có nên đáp ứng cho cậu ta gia nhập cổ đông hay không?”



“Chuyện của các cậu….. tự các cậu quyết định, loại chuyện này tôi không tiện tham dự……” Nam nhân do dự nói xong, Thanh Dương vẫn như trước duy trì trạng thái bất động thanh sắc, giống như không gì có thể làm hắn hứng thú.



Thanh Dương uống một ngụm tổ yến mà người hầu đưa tới, giọng điệu hắn thong thả nói: “Nhưng Lâm Việt là em trai anh.”



Yết hầu Lâm Mộ Thiên có chút nghẹn, y không biết phải mở miệng như thế nào, y không muốn nợ Thanh Dương nhiều quá, chỉ cần làm bạn bè bình thường thì tốt rồi. Nếu liên quan nhiều tới lợi ích, như vậy đối với ai cũng không tốt.



Cho nên, nam nhân lắc đầu.



Y cũng không có ngăn cản, cũng không có phản đối, câu trả lời như không này đã đủ để Thanh Dương biết nam nhân muốn biểu đạt cái gì.



Thanh Dương không nói, hắn có được câu “trả lời” của nam nhân thì bí hiểm chậm rãi gật đầu một cái, khoé miệng hắn ẩn chứa một nụ cười yếu ớt khó có thể phát hiện. Đôi mắt u tĩnh không gợn sóng kia làm cho nam nhân nắm bắt không được, cũng không ai biết đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì……