Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 284 :

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


Lâm Mộ Thiên đi theo Thanh Dương rời khỏi khách sạn, sau mới biết được là thuộc hạ Thanh Dương nhìn thấy vệ sĩ Nhiên Nghị bắt y. Thanh Dương không có hướng Nhiên Nghị đòi người ngược lại trực tiếp đi lên đón nam nhân. Lúc hai người rời đi vệ sĩ Nhiên Nghị cũng chỉ có thể nhìn một cách bất lực, dù sao lão đại của Thanh bang không phải người có thể tùy tiện đắc tội, hơn nữa đám vệ sĩ cũng biết Thanh Dương và ông chủ bọn họ là quan hệ hợp tác. Thanh Dương đã mở miệng, bọn họ làm sao dám không để cho đi.



“Vừa rồi Nhiên Nghị có nói với anh cái gì không?” Thanh Dương lười biếng tựa vào trong xe, hai mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân: “Hắn có làm gì với anh không?”



Lời nói của Thanh Dương khiến nam nhân khó trả lời, nhưng phản ứng trầm mặc cùng ngón tay khẽ run rẩy và ánh mắt dao động kia của nam nhân, toàn bộ biểu hiện của nam nhân đã nói lên tất cả.



“Tôi……” Nam nhân há miệng thở dốc, nhưng không có dũng khí nói thêm gì nữa.



Y phải nói chuyện này với Thanh Dương như thế nào? Thanh Dương biết sau có phải chán ghét y hay không, có phải phỉ nhổ y hay không? Hoặc là xem thường y? Ngại y bẩn……



Nam nhân thật không có dũng khí nói chuyện này với Thanh Dương, loại chuyện này muốn y làm sao nói ra miệng? Tuy rằng y rất cảm tạ Thanh Dương đem y từ tay Nhiên Nghị cứu ra, nhưng y như thế nào nói với Thanh Dương là y bị Nhiên Nghị cường bạo. Như vậy chỉ chứng tỏ y là một nam nhân vô năng và yếu đuối, cư nhiên bị đồng tính nhỏ hơn so với mình cường bạo. Loại chuyện này vô luận như thế nào y cũng không thể nói ra miệng……



“Không muốn trả lời thì không cần trả lời, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì cả.” Giọng nói thản nhiên của Thanh Dương chậm rãi vang lên, giọng điệu lười biếng kia vẫn không có chút biến hóa, hắn có thể hiểu cái khó xử của nam nhân.



“……” Nam nhân không nói gì, chỉ mím môi.



Đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương có cảm xúc nào đó trước nay chưa từng có đang lắng đọng lại. Hắn hơi giật giật ngón tay, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, trong hai mắt yên tĩnh lộ ra hơi thở nguy hiểm……



“Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Giọng điệu thản nhiên của hắn chẳng những không có cảm xúc gì, nhưng nghe xong khiến cho y phát run. Ngay cả nam nhân cũng sững sờ nhìn chăm chú vào Thanh Dương.



Biểu hiện này của Thanh Dương, là đang giận……



Tuy Thanh Dương bất động thanh sắc, nhưng đáy mắt vẫn nổi lên gợn sóng rất nhỏ, dù chỉ là gợn sóng nhợt nhạt, cùng rung chuyển rất nhỏ cũng đủ để nói lên tất cả.



Nam nhân chậm rãi gục đầu xuống, vai y nhẹ nhàng run run, nam nhân cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp lại Thanh Dương nữa. Nếu Thanh Dương không biết thì được, nhưng hiện tại chỉ sợ Thanh Dương cũng đã đoán được. Nam nhân thật vô tội nhưng lại không thể nào giải thích, y giật giật miệng muốn giải thích, nhưng nói tới bên miệng lại một chữ cũng không nói nên lời, làm thì cũng đã làm rồi……
Chẳng bao lâu, trong bóng đêm, chợt nghe thấy thần cánh hoa phát ra tiếng vang rất nhỏ, chăn bị kéo, giường lớn phát ra chấn động rất nhỏ. Miệng nam nhân phun ra âm thanh yếu ớt, âm thanh yếu ớt như có như không ái muội quanh quẩn trong căn phòng tối đen.



Mấy ngày sau, nam nhân đều ở trong trang viên Thanh Dương, Thanh Dương không có giữ mấy thú cưng nguy hiểm này nữa. Nam nhân cũng dần dần thả lỏng, Thanh Dương có thời gian đều bồi y.



Nam nhân nói đùa: “Cậu đối tôi thật tốt quá, tôi cũng không bỏ về nhà được.”



Mà mỗi lần Thanh Dương đều sẽ trả lời: “Vậy cứ ở luôn đây đi.” Dù sao trang viên của hắn rất lớn, hơn nữa đã sớm đề cập qua muốn nam nhân tới đây ở, nhưng nam nhân vẫn cự tuyệt.



Nhưng mỗi lúc như vậy, không phải y muốn thế nào thì thế đó. Nam nhân biết Thanh Dương chỉ nói lời khách sáo mà thôi, nếu cho y ở, khẳng định không tiện.



Buổi chiều nam nhân bồi Thanh Dương đi sòng bạc tuần tra, không có phát hiện tình huống gì không tốt. Sau khi trở về, Thanh Dương đưa nam nhân tới phòng tắm.



Hai người rúc vào bồn tắm siêu lớn, vừa rồi vì tuần tra sòng bạc mà nam nhân cảm thấy có chút mỏi mệt. Khi hai tay Thanh Dương vuốt ve lên đùi y, cả người nam nhân đều trở nên thanh tỉnh.



Thanh Dương tựa vào bên tai nam nhân, lười biếng hỏi: “Hôm nay hình như anh mất hứng, có phải vì cùng tôi một chỗ quá nhàm chán hay không?” Khi hắn nói chuyện, hơi thở xâm nhập cổ nam nhân.



“Không có.” Nam nhân lắc đầu, cùng Thanh Dương một chỗ. y cũng không có cảm giác áp lực.



Thanh Dương ngồi ở phía sau nam nhân, hai tay ôm eo y, cái lưng trần trụi của nam nhân dán lên ngực Thanh Dương, da thịt cùng da thịt tiếp xúc, xúc cảm kia thật ấm áp.



Nam nhân nghiêng đầu, mặt hai người đột nhiên tiếp xúc, cả khuôn mặt Thanh Dương đều dán lên hai má nam nhân. Chiếc mũi thon gọn của hắn nhẹ nhàng ma sát bọt nước trên mặt nam nhân, nam nhân hơi hơi sửng sốt, cũng không có tránh đi động tác vô cùng thân thiết này. Hai mắt Thanh Dương khép kín, hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, động tác hắn rất chậm, thật lười……



Nam nhân nhắm mắt lại, cảnh tượng giờ phút này cùng cảnh tượng nào đó trong trí nhớ y trọng điệp một chỗ……