Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 289 :

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới Thư Diệu lại trực tiếp hỏi y vấn đề mẫn cảm như vậy, y vốn không tính trả lời, nhưng dưới ánh mắt minh bạch của Thư Diệu, nam nhân mới bất đắc dĩ mở miệng.



“Uhm” Nam nhân nhẹ nhàng giật giật môi, cho ra câu trả lời chính xác.



Thư Diệu nở nụ cười, hắn ôm bả vai nam nhân: “Có thể khiến anh làm được tới bước này, thật đúng là không dễ dàng.” Hắn theo ngón tay nam nhân sờ xuống, trong lúc vô ý chạm vào địa phương băng bó trên tay nam nhân.



Nam nhân cau mày, đem giấu tay ở phía sau. Thư Diệu lập tức biết nam nhân bị thương, nhìn thấy nam nhân không muốn mình lo lắng, Thư Diệu bảo nam nhân đưa tay ra.



Nam nhân mới chậm chạp đưa bàn tay quấn băng gạc ra, Thư Diệu cầm cái tay không bị thương của nam nhân, một bên cúi đầu ăn táo, một bên nhìn chằm chằm cái tay bị thương của nam nhân.



Ăn táo xong, hắn lại nhìn thoáng qua nam nhân không buồn hé răng. Nam nhân không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi, nhưng mấy lời quan tâm, hắn vẫn phải nói vài câu.



“Sao lại không cẩn thận vậy?” Thư Diệu ngửi được trên tay nam nhân có mùi thuốc, hắn không có lảng tránh.



“Hôm nay lúc ở công ty, không cẩn thận bị nước sôi làm phỏng, đã bảo bác sĩ xem qua, không có gì trở ngại, cậu yên tâm……” Thư Diệu nghĩ tới nam nhân sẽ không nói, nhưng nam nhân lại đột nhiên nói luôn nguyên nhân cho hắn, tuy mấy lời cuối cùng nam nhân nói rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe rõ. Thư Diệu nhu hòa gật đầu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là có chút đăm chiêu nhìn băng gạc trên tay nam nhân.



Nhìn thấy Thư Diệu vội vội vàng vàng chạy tới như vậy, nam nhân bảo Thư Diệu đi tắm rửa.



“Tắm rửa?” Thư Diệu quay đầu, cười như không cười nhìn chăm chú vào nam nhân: “Tôi vốn tính lát nữa trở về, vì lo lắng anh không muốn tôi ở lại chỗ này.”



“……” đỏ ửng trên mặt nam nhân càng ngày càng đậm.



Thư Diệu ăn xong táo trên tay nam nhân, một ngụm táo cuối cùng trong miệng hắn đưa đến miệng y. Thừa dịp nam nhân không chú ý, liền ôn nhu hôn y.



Nam nhân bị hắn ôm, lông mi đang hơi hơi run run.



Mùi táo ở giữa môi hai người lan tràn, Thư Diệu chỉ hôn nam nhân, không có tiến thêm bước nữa. Nam nhân đi thay Thư Diệu xả nước ấm, nam nhân vừa đứng lên liền thấy Thư Diệu đứng ở trước mặt y.



Thư Diệu tựa vào cạnh cửa, vẫn là tạo hình kia, đôi mắt màu xám yên tĩnh nhìn chăm chú nam nhân. Nhìn thấy nam nhân sững sờ, khoé miệng hắn gợi lên nụ cười ôn nhu: “Không tìm thấy gương, không có biện pháp cởi.”



“Gương ở bên cửa, vì nhà hẹp không tiện trang trí, nên đành phải lắp tạm.”



“Không phát hiện.” Thư Diệu vươn tay, đỡ khung cửa, vừa lúc chặn nam nhân chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy nam nhân nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn ôn nhu nở nụ cười: “Anh thay tôi cởi cũng được, như vậy có vẻ nhanh hơn.”




Ngón tay Thư Diệu vuốt ve điểm nhô lên trước ngực nam nhân, đầu lưỡi hắn quấn quanh đầu lưỡi thoáng đáp lại của nam nhân, xúc cảm mềm mại ở giữa môi hai người ôn nhu lan toả. Hắn đè ép thân thể nam nhân, dục vọng để ở giữa háng y chậm rãi ma sát, từng chút một đỉnh vào thân thể mềm dẻo của nam nhân. Cho dù cách lớp quần cũng có thể cảm giác được dục vọng của cả hai đều rất có tinh thần……



Nam nhân hơi rũ mắt, che dấu ngượng ngùng nơi đáy mắt, biểu tình ngây ngô của nam nhân làm cho Thư Diệu rất thích. Hắn hai ba cái nhấc tay liền kéo quần nam nhân, làm cho áo nam nhân mở rộng.



Thân thể mê người của nam nhân hiện ra ở trước mặt hắn không hề che lấp.



Lâm Mộ Thiên hơi ngượng ngùng ôm cổ Thư Diệu, y không thuần thục hồi hôn, nhưng dưới sự lôi kéo của Thư Diệu, cũng dần dần dung hợp tiết tấu. Giữa môi hai người phát ra tiếng nước ‘chậc chậc’, tiếng đầu lưỡi ma sát, quấy đảo, mút vào khiến tim nam nhân nhảy loạn bang bang……



Thư Diệu rời khỏi môi nam nhân, kéo xuống cái tay đang ôm cổ hắn của nam nhân, hai mắt đen sâu không thấy đáy dừng ở trước mặt y: “Vẫn là ăn ngon như vậy, hương vị một chút cũng không đổi.”



Hắn ám chỉ đánh giá nụ hôn với nam nhân, nam nhân không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng đẩy hắn hai cái, ý bảo hắn không cần nói. Nhưng Thư Diệu giống như rất thích nhìn thấy nam nhân thẹn thùng!



“Thẹn thùng?” Hắn nhéo nhéo cái đùi mềm dẻo của nam nhân, thấp giọng nở nụ cười: “Bất quá bộ dạng anh thẹn thùng, tôi rất thích.” Hắn lấy tay nhéo mặt nam nhân.



Giọng nói của Thư Diệu thật dễ nghe, trong giọng nói của hắn mang theo vài tia đùa giỡn, nhưng giọng hắn lại luôn ôn nhu, dễ gần…..



“Nói bậy……” Nam nhân giật giật môi, Thư Diệu đến giờ còn đặt ở trên người y, chỉ cần y cúi đầu là có thể nhìn thấy tư thái gia hoả kia đang ma sát y.



Thư Diệu mở chân y ra, nam nhân cảm giác được dục vọng của Thư Diệu để ở động khẩu của y bồi hồi. Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến vào, điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên……



Thư Diệu một bên vỗ về dục vọng, tiến vào thân thể nam nhân, một bên chậm rãi vươn tay tiếp điện thoại.  Hắn chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại ở bên tai, chính hắn lại không mở miệng nói……



Nhưng là —



Giây tiếp theo.



Thư Diệu tựa hồ nghe thấy đối phương nói gì đó, sắc mặt hắn trở nên không tốt, thật hiển nhiên là mất hứng, dục vọng của hắn không có dừng việc xâm nhập vào bên trong nam nhân.



Nam nhân cũng không biết điện thoại đầu kia là ai, cũng không biết đối phương đến tột cùng nói cái gì. Y chỉ nhìn thấy song đồng Thư Diệu đang dần dần nhíu lại, trong con ngươi sâu thẳm xẹt qua một tia tức giận……



Nhất thời, nam nhân ngừng thở, ngay cả lời nói cũng không dám bật ra.