Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 296 :
Ngày đăng: 05:16 19/04/20
Lâm Mộ Thiên không có biện pháp đành phải hé miệng cắn một ngụm, Thanh Dương cứ như vậy cầm. Nam nhân ổn định tay Thanh Dương dùng sức cắn một ngụm, miệng nam nhân bị lạnh hồng hồng ……
Nam nhân quay đầu không nhìn Thanh Dương, đương nhiên y không biết Thanh Dương giờ đang hết sức chăm chú theo dõi y. Hai mắt trầm định của Thanh Dương gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, con ngươi vốn lộ ra thần sắc lười biếng của hắn giờ khắc này trở nên đặc biệt thanh minh, đôi mắt xinh đẹp của hắn đang dần dần căng chặt.
Đôi môi phiếm hồng của nam nhân ngậm lấy viên nước đá, nhẹ nhàng nhấp mân. Tay Thanh Dương không dấu vết đẩy viên nước đá vào miệng nam nhân, làm cho nam nhân nuốt sâu một chút.
Động tác bất thình lình khiến toàn thân nam nhân đều trở nên cứng ngắc, nam nhân có chút hỗn loạn nâng mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thanh Dương. Ánh mắt Thanh Dương nhìn chăm chú vào đôi môi nam nhân.
Môi nam nhân ngậm nước đá bị lạnh có chút phát đau, nam nhân nhấp một ngụm, còn dùng đầu lưỡi đẩy viên đá, làm cho viên nước đá kia lui ra ngoài……
“Thanh Dương, tôi…… Tôi ăn xong ……” Nam nhân không muốn ăn, cứ cảm thấy rất kỳ quái.
Thanh Dương biết nam nhân kỳ thật rất khát nước, rất nóng, rất khó chịu. Thanh Dương cũng không miễn cưỡng nam nhân, hắn “À” một tiếng, ngược lại liền đem viên nước đá ngậm vào miệng, bắt đầu nhẹ nhàng nhấm nháp.
Động tác của hắn rất tự nhiên, nhưng nam nhân lại nhìn xem có chút đỏ mặt……
Nam nhân hỏi thường vụ có còn nước hay là đá lạnh nữa hay không, thường vụ tỏ vẻ không còn, bên ngoài đang phái người đem nhu yếu phẩm qua. Nam nhân vừa ngồi xuống, viên nước đá trong tay Thanh Dương liền đưa tới bên miệng hắn.
Nam nhân dở khóc dở cười.
Lại nghe thấy Thanh Dương lười biếng đối với y nói một chữ: “Liếm……”. Vì viên đá đang bị tan nên có giọt nước sắp nhỏ xuống, nam nhân không có biện pháp, đành phải vươn đầu lưỡi liếm giọt nước sắp rơi.
Ngay lúc nam nhân chuẩn bị bứt ra rời đi, eo y đột nhiên bị Thanh Dương ôm lấy. Nam nhân còn chưa kịp phản ứng thì Thanh Dương đã tiến qua, vươn đầu lưỡi liếm liếm viên nước đá.
Nam nhân ngây ngẩn cả người……
Hai gã vệ sĩ của Thanh Dương dùng thân thể chặn tầm mắt bên ngoài, những người khác trong trường quay đều nhìn không tới hình ảnh hai người hiện tại đang ăn một viên nước đá. Nam nhân có chút không biết làm sao, thẳng đến khi đầu lưỡi Thanh Dương đụng phải đầu lưỡi y, y lui cũng lui không được. Thanh Dương cắn một ngụm đá, ngăn chặn môi nam nhân, khối đá kia chậm rãi hòa tan ở trong nụ hôn lười biếng đó.
“Không cần tiếp tục nữa.”
Nam nhân thở gấp, hơi thở không quá ổn định nhưng làn da màu mật ong của y dưới ánh đèn cực kỳ có khuynh hướng cảm xúc, rắn chắc mà đầy đặn……
Thanh Dương nhu nắn bộ vị mẫn cảm trên thân thể nam nhân, miệng nam nhân liên tiếp phun ra tiếng rên rỉ không hề phòng bị. Thanh Dương trước giờ cũng không bắt buộc nam nhân, nghe nam nhân vừa nói như vậy, hắn đương nhiên không tính tiếp tục.
Hắn cúi đầu……
Nhẹ nhàng hôn môi nam nhân một cái, nam nhân nhỏ giọng bổ sung một câu: “Nơi này tùy thời đều sẽ có người tới, cậu nhịn một chút đi……”
“……”
“Trở về rồi cậu hãy tìm phụ nữ……”
Nam nhân nói xong liền câm miệng, vì nam nhân cho rằng có lẽ Thanh Dương chỉ là nhất thời xúc động, chính vì nơi này không có phụ nữ thay hắn tà hỏa, y mới trở thành vật thay thế hoàn mỹ.
Nhưng là…
Nam nhân cũng không muốn như vậy……
Thanh Dương thấy phản ứng nam nhân, cảm thấy cần phải giải thích chuyện hôm nay một chút: “Tôi nghĩ khả năng anh đối với tôi có một chút hiểu lầm, kỳ thật hôm nay ở phim trường, tôi và nữ chính……”
Tôi và nữ chính cũng không quen……
Thanh Dương còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị chậm rãi đẩy ra, hai mạt thân ảnh quen thuộc thon dài, rõ ràng xâm nhập vào tầm mắt nam nhân và Thanh Dương…… (=.,= ai nữa đây)