Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 300 : H

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


Nam nhân căn bản không kịp nghĩ vì sao Vĩnh Trình lại từ phòng tắm đi ra, y kinh hoảng giãy dụa đứng lên. Y lấy qua chăn bên cạnh, đắp ở trên người,  bắt đầu run run nghẹn ngào……



Tại sao có thể như vậy……



Vĩnh Trình sao lại ở chỗ này……



Nam nhân khóc không ra nước mắt nhìn về phía Lâm Việt không coi ai ra gì, Lâm Việt ôm sát nam nhân, lại nghe thấy giọng nam nhân: “Đừng làm, các cậu không phải điên chứ……” Giọng nam nhân run run lợi hại, chân y cũng vô lực rũ xuống.



Thư Diệu và Lâm Việt ngừng lại, Vĩnh Trình cũng trầm mặc nhìn về phía nam nhân phản ứng hơi quá. Sắc mặt nam nhân trắng bệch, đôi môi phát run, muốn nói lại thôi, ba người cũng không biết phải nói cái gì mới được. Tối hôm qua bọn họ đã làm một việc thật ti bỉ, vốn đâu có tính đem nam nhân đưa đi khách sạn, nhưng nam nhân lôi kéo bọn họ không chịu buông tay, miệng còn nói “Như vậy thật tốt” “Đêm nay rất tuyệt” “Hôm nay không khí rất hài hoà” “Rất thích cảm giác bốn người cùng một chỗ”…… (tự tìm tử lộ thôi =.,=)



Không biết là ai nhịn không được, có lẽ vì nam nhân quá “ nhiệt tình”, chỉ cần mở đầu, liền dừng không được. Tối hôm qua tiếng kêu áp lực cùng tư thái dịu ngoan tùy ý bọn họ bài bố kia của nam nhân khiến cho ba người dục hỏa đốt người, hồn cũng thiếu chút nữa bay mất, căn bản là dừng không được. Bất quá ba người cũng chưa từng hối hận, ngược lại đều thực vừa lòng đột phá lúc này.



Hơn nữa tối qua lúc nam nhân ngủ say, ba người đã đạt thành hiệp nghị cộng đồng có được nam nhân, vì chỉ có như vậy mới có thể hòa bình ở chung. Vì mọi người đều biết rõ, dù là ai thì chỉ dựa vào sức mình cũng không thể có được nam nhân ……



Tuy rằng thực hoang đường, bất quá này cũng là cách tốt nhất để không khiến nam nhân khó xử. Cho nên bọn họ sẽ đối tốt với nam nhân, nên dù nam nhân hiện tại kêu “không”, bọn họ cũng không có cách nào khác bỏ nam nhân.



“Làm sao vậy, đêm qua ngoan như vậy, hôm nay lại bắt đầu phản kháng.” Vĩnh Trình rút khăn tắm quấn bên hông, lộ ra “vật trào dâng”. Nam nhân xấu hổ tránh mắt đi, Vĩnh Trình nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân quay qua nhìn hắn.



Nam nhân cứ như vậy bị ba người họ vây quanh, không có đường sống bứt ra. Lâm Việt vẫn chậm rãi động eo, hắn nâng chân nam nhân lên, làm cho địa phương kia có thể càng bại lộ rõ ràng ở trước mắt hắn. Mà Thư Diệu không nói được một lời hôn môi nam nhân, tóc mái che dấu hai mắt đen láy kia của hắn.



Tay Vĩnh Trình cầm vật mềm mại giữa hai chân nam nhân, hai chân nam nhân hơi hơi hợp lại, không tự chủ được kẹp chặt vật lửa nóng chôn sâu trong cơ thể y của Lâm Việt, hơi thở Lâm Việt thấm ướt ngực nam nhân……



Đôi môi nam nhân bị Thư Diệu ôn nhu hôn, đầu lưỡi quấn quanh thong thả chạy loạn, triền miên lại nóng bỏng làm cho nam nhân lâm vào mê loạn. Rất nhanh, nam nhân liền cảm giác được Vĩnh Trình kéo tay nam nhân qua, làm cho tay nam nhân nắm lấy vật lửa nóng của hắn, hướng dẫn nam nhân chà sát vật lửa nóng của hắn, thân thể nam nhân bị khống chế hoàn toàn.



Tiếp theo, nam nhân liền cảm giác được đôi môi Vĩnh Trình đưa vật thể lửa nóng dần dần ngẩng đầu của hắn chậm rãi ngậm vào trong miệng. Được khoang miệng ướt át bao vây lấy, thân thể nam nhân đều run rẩy……



Nam nhân bị hôn đến thở không nổi, nụ hôn của Thư Diệu tuy rằng rất ôn nhu nhưng cũng tràn ngập kích tình. Bị ba người đồng thời sờ tới sờ lui, còn phải cùng lúc cất chứa cực nóng kia của hai người, luật động tiến vào thật sâu, lại nhợt nhạt rút ra, khiến hai chân nam nhân phát run. Mà nam nhân cảm giác được lửa nóng của mình sắp bị khoang miệng ướt át của Vĩnh Trình hòa tan.




Hai người sau khi đến đỉnh núi, nam nhân mới biết được Thanh Dương đã đặt xong nhà hàng. Đó là toà nhà tốt nhất có thể ngắm cảnh đêm toàn thành thị, cách trang trí, mùi vị, cùng với đầu bếp đều là hạng nhất.



Đêm nay nơi này có diễn tấu violin, nam nhân vừa xuống xe đi chưa được mấy bước thì xém chút nữa đã bị một chiếc xe thể thao đụng vào. Chiếc xe kia bay nhanh từ bên cạnh nam nhân xẹt qua, nếu không phải Thanh Dương đúng lúc kéo nam nhân lại, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.



“Không có việc gì đi?”



“Không……” Nam nhân kinh hồn chưa định gật đầu: “Không có việc gì……” Y không muốn Thanh Dương lo lắng, nam nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thanh Dương nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu xám bạc kia.



Đôi mắt dị thường bình tĩnh của Thanh Dương xẹt qua vài gợn sóng nguy hiểm.



Nam nhân đang muốn quay đầu nhìn xem chủ chiếc xe thể thao màu xám bạc kiêu ngạo kia là ai, Thanh Dương lại đúng lúc ngăn trở nam nhân: “Người của tôi sẽ đi xử lý chuyện này, đi thôi, chúng ta đi vào.”



Giọng Thanh Dương rất nhẹ, rất nhạt, miễn cưỡng, tràn ngập lười biếng không chút để ý. Nam nhân thế mới biết, mấy thuộc hạ của hắn kỳ thật vẫn đều đi theo phía sau bọn họ, bảo vệ Thanh Dương.



Nam nhân đỡ Thanh Dương bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch bên ngoài khách sạn. Hơi thở nhàn nhạt quen thuộc trên người Thanh Dương khiến nam nhân cảm giác thật thân thiết, hai người ở chung không có gì câu nệ.



Cửa cảm ứng tự động ở đại sảnh nhà hàng chậm rãi mở ra, nhân viên đã đứng xếp hàng thật chỉnh tề, nhìn thấy người tới là Thanh Dương, đều hơi hơi hướng ông chủ gật đầu.



Thanh Dương nhẹ nhàng nhấp nháy mắt một cái, động tác thật thong thả, thật lười biếng, lông mi kia thật dài ảnh ngược ở trên khuôn mặt trắng nõn của hắn. Hơn nữa hắn nắm tay nam nhân, ánh mắt người ngoài nhìn về phía nam nhân cũng trở nên cung kính.



Hai người vừa mới tiến vào nhà hàng, còn chưa kịp đi lên thang máy, vai nam nhân đã bị người từ phía sau đụng phải một cái. Người đó chẳng những không nói xin lỗi còn trực tiếp từ bên cạnh nam nhân đi qua……



Lúc này.



“Yêu, Đại minh tinh, thật trùng hợp nga.” Một tiếng cười quen thuộc mang theo trào phúng từ bên cạnh truyền đến. Nam nhân ngẩng đầu, phát hiện người mới vừa đi vào thang máy kia, cư nhiên là Nhiên Nghị với vẻ mặt khinh thường…