Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 302 :

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


Thanh Dương đợi nam nhân trả lời, mà nam nhân do dự trong chốc lát mới mở miệng: “Lúc đó, cậu hiểu lầm tôi, tôi cũng không có đối với cậu có ý đồ gì không an phận. Cho nên vì khiến cho cậu tiêu trừ băn khoăn, tôi chỉ đành làm như vậy……” Đây là quyết định của nam nhân, y chưa từng hối hận, tuy quyết định này thật ngốc nhưng nam nhân cảm thấy đáng giá.



Chỉ cần Thanh Dương không có cảm giác chán ghét thì chính là chuyện tốt, lúc đó y lựa chọn rời đi là biện pháp tốt nhất……



“Nếu khi đó anh không đi, khả năng mọi chuyện cũng không như vậy.” Thanh Dương xiết chặt tay nam nhân, lông mi hắn rũ xuống. Bóng đen thật dài bao trùm ánh mắt hắn khiến y không thấy rõ đáy mắt kia.



Nếu lúc đó nam nhân không đi, khả năng nam nhân sẽ bị mấy huynh đệ Thanh Dương mắng càng lợi hại. Y không muốn ảnh hưởng Thanh Dương, không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của Thanh Dương. Lúc đó đúng là y đối với Thanh Dương rất tốt, nhưng loại quan hệ này cũng là có qua có lại, khi đó Thanh Dương luôn giúp y, khiến tình cảm y trở nên hỗn loạn.



Nam nhân không thừa nhận, cũng không phủ nhận.



Hai người dùng cơm xong thì thưởng thức biểu diễn violon trong chốc lát, dù sao trước kia nam nhân muốn làm về âm nhạc, mấy kiểu như thưởng thức âm nhạc v.v.. y cũng rất thành thạo.



Thậm chí còn cùng Thanh Dương phân tích vài câu, hơn nữa Thanh Dương tựa hồ đối với mọi thứ đều rất rành. Tối hôm nay, hai người sau khi từ khách sạn đi ra, nam nhân lái xe đưa Thanh Dương trở về trang viên. Thanh Dương trước khi xuống xe còn thân mật hôn nam nhân, nam nhân trước giờ đều không biết cự tuyệt Thanh Dương, chỉ cần Thanh Dương nguyện ý, chỉ cần Thanh Dương không chê y……



Cuối cùng nam nhân vẫn ngủ ở chỗ Thanh Dương, chẳng qua hai người cũng không làm gì, Thanh Dương cũng chỉ rất im lặng ôm nam nhân ngủ mà thôi. Nhiều năm qua như vậy, những lời trong lòng nam nhân, thủy chung đều không thể rũ bỏ.



Thanh Dương nằm ở trên giường, nam nhân lại có cảm giác như được bảo hộ. Y xoay người đối mặt Thanh Dương, Thanh Dương nhắm mắt ngủ, hơi thở bình tĩnh, nam nhân nhìn chằm chằm mặt Thanh Dương có chút mê mẩn. Y chậm rãi vươn tay đụng vào hai má Thanh Dương, động tác y rất cẩn thận, lo lắng quấy nhiễu Thanh Dương nghỉ ngơi. Nhưng ngay lúc nam nhân chuẩn bị thu tay lại, cái tay dán tại hai má Thanh Dương của nam nhân bị Thanh Dương đúng lúc nắm lấy.



Nam nhân có chút kinh hoảng, y không biết Thanh Dương có phản cảm hành vi như vậy của y hay không. Khi nhìn thấy Thanh Dương mở mắt, tâm tình nam nhân trở nên phức tạp lại bất an.



“Tôi chỉ là…… Tôi chỉ là……” Nam nhân cũng không biết nên giải thích như thế nào, y do dự nửa ngày cũng tìm không thấy lý do, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Thật xin lỗi……”



Thật xin lỗi, y không nên thừa lúc Thanh Dương ngủ làm ra loại hành động này, nhưng y nhịn không được. Nhìn thấy Thanh Dương gần như vậy khiến nam nhân cảm thấy giống như chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy.



Thanh Dương thần sắc bình tĩnh nhìn chăm chú nam nhân trong chốc lát, cảm giác được tay nam nhân trở nên có chút lạnh lẽo. Hắn nhẹ nhàng xê dịch người, đến gần nam nhân, tự nhiên kéo nam nhân vào trong lòng hắn…….



“Là tôi có lỗi với anh.” Thanh Dương ôm thân thể khẽ run của nam nhân, hôn hốc mắt phiếm hồng của y: “Từ nay về sau, tôi chỉ yêu một mình anh.” Hắn đã bỏ lỡ một lần, lần này hắn phải chặt chẽ bắt lấy nam nhân, sẽ không để cho nam nhân từ bên cạnh hắn biến mất. (rồi xong a thứ 4, còn 1 tên khó nhai nữa:v)



“Cậu không có lỗi với tôi……” Giọng nam nhân rất thấp, y cảm thấy mấy chuyện đó cũng đã qua rồi, cũng không cần phải nhắc lại nữa. Chính là Thanh Dương đêm nay tỏ thái độ khiến nam nhân cảm ngoài ý muốn.
Thẳng đến khi A Nhạc rời đi, nam nhân mới thở phào.



Buổi tối lúc quay, đạo diễn và biên kịch trước đó đều nói với nam nhân những mục cần chú ý: “Lát nữa lúc quay, mặc kệ A Nhạc đối với anh làm gì, anh cũng không cần phản kháng, cũng đừng nói chuyện. Vì anh không có lời thoại, nhớ kỹ trăm ngàn lần đừng có nói, anh chỉ cần dùng ánh mắt bất lực, nhìn cậu ta là được, ok?” (nghi mấy ba này quá:v)



“ Được……” kịch bản trong tay nam nhân bị biên kịch thu đi rồi, nói không khẩn trương là gạt người. Lần đầu tiên y quay loại cảnh này nên không có kinh nghiệm gì, hơn nữa nơi quay phim cũng từ bên ngoài chuyển tới bên trong, trực tiếp chuyển tới phòng ngủ nam chinh.



Mọi người tắt đèn, dùng camera ban đêm để quay, trận diễn này là nam nhân mặc áo ngủ mở cửa, mở cửa ra nhìn thấy A Nhạc đứng ở cửa thì mời vào.



“Hôm nay anh cùng Ái Liên đi ra ngoài?” lời thoại của A Nhạc.



“ Ừ.” lời thoại của nam nhân: “Đi ra ngoài, đi tới giáo đường mà cô ấy đang công tác.”



Nam nhân xoay người đi châm trà, ánh mắt A Nhạc di động theo thân ảnh nam nhân. Trong bóng đêm, dưới mắt kính kia, đôi mâu của hắn lóe ra quang mang u lãnh.



“Không phải anh đã quên, lúc trước Cha thu dưỡng anh, anh đã nói cái gì? Anh đáp ứng tôi, anh đáp ứng Cha sẽ không vứt bỏ tôi, bây giờ anh và Ái Liên cùng một chỗ, anh sớm hay muộn sẽ đi vào con đường không lối về.”



“Tôi biết.”



“Anh sẽ không thể nhận sự khoan thứ của Chúa, anh vì một người phụ nữ mà xúc phạm cấm kỵ, chúng ta không thể yêu, đây là thần chức của chúng ta.” ngón tay A Nhạc vuốt ve chén trà bên cạnh, hắn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nam nhân, kính mắt kia làm tôn lên vẻ nhã nhặn của hắn.



Bởi vì buổi tối giáo đường phải tắt đèn, hơn nữa nội dung yêu cầu đèn dầu trong phòng nam chính không còn nhiên liệu nên phải quay tối, đạo diễn muốn hiệu quả như vậy.



“Tôi biết, tôi biết, cậu nói tôi đều biết, tôi không thể buông Ái Liên, tôi…… Tôi rất yêu cô ấy……” Nam nhân thấp giọng lặp lại, cảm xúc thật thương cảm.



A Nhạc đứng lên, chậm rãi đến gần nam nhân, ngón tay hắn xoa sườn mặt nam nhân. Bởi vì giữa diễn viên với nhau cũng không biết kịch bản của đối phương, nên nam nhân cũng không biết A Nhạc muốn làm cái gì, đạo diễn và biên kịch chỉ nói với y hình như là phải hôn môi……



Nam nhân khẩn trương nhìn A Nhạc, y không muốn diễn, nam nhân muốn đứng lên lại bị A Nhạc ấn giữ, áo trước ngực một phen đã bị vạch ra, nam nhân cả kinh nói không nên lời……