Đại Tình Hiệp

Chương 1 : Bí mật bao trùm Tử cốc

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Đó là một ngọn núi vô danh.



Ngọn núi ấy cheo leo hiểm trở đứng sừng sững giữa trời, trông thật ghê rợn. Chỉ cần nhìn thoáng qua một lần du khách cũng không thể nào quên được suốt đời, gai ốc nổi lên cùng mình, chân đứng không vững.



Ngọn núi vô danh đó không phải ở tại Trung Nguyên, mà ở mãi tận miền sơn lam chướng khí đầy những hùm beo rắn rết, thuộc đất Nam man.



Hai tiếng “Nam man” vừa nói lên đã khiến mọi người phải ghê sợ ngọn núi vô danh kia lại là ngọn núi dữ tợn nhất trong các giải núi ở miền Nam man xa xôi diệu vợi ấy.



Đấy là một cái hang động vô danh!



Cái động đó chỉ vừa đủ cho một người chui lọt, và cao đến ngang lưng người. Bên ngoài cửa động, các loài dây leo mọc che lấp cả lối đi. Không hiểu động ấy sâu tới mức độ nào? Đột nhiên một trận âm phong ghê rợn nổi lên, sức lạnh cắt da, cộng thêm cái mùi ẩm thấp của rêu mốc khiến người ngửi thấy cũng phải muốn nôn mửa.



Đó là một cái động vô danh, và cái động vô danh ấy lại ở trên ngọn núi vô danh.



Tuy nhiên, động không nằm ở lưng chừng núi hay là ở đỉnh núi, chỗ lúc nào mây cũng bao phủ u ám, mù mịt, mà lại nằm trong một cái u cốc sâu thăm thẳm.



Núi, là núi vô danh, mà đến động cũng vô danh nốt. Nhưng cái u cốc sâu thẳm đó lại có điều khiến cho người trên giang hồ phải kinh sợ, không ai là không biết ác danh của nó.



U cốc đó tên gọi là Tử cốc.



Trong Tử cốc, ngoài cái động vô danh ra, chỉ còn những cây cối mọc hoang vu hỗn loạn.



Động vô danh ở dưới chân ngọn núi cheo leo hiểm ác là ngọn vô danh. Ngoài động có một phiến đá lớn thật bằng phẳng và nhẵn thín.



Núi thì dữ tợn, hiểm ác. Còn động thì âm u, đến nhu cốc thì lại còn khiến cho người trên giang hồ phải ghê sợ hơn. Nhưng điều khiến mọi người phải ghê rợn hơn hết, lại là hiện tượng bầy ra ở trên phiến đá phẳng.



Cảnh tượng đó tuy diễn ra tại một nơi thâm cốc không người qua lại, nhưng đã khiến cả võ lâm lo sợ hãi hùng, lúc nào cũng giật mình thon thót.



Trên phiến đá hàng trăm cỗ xương người trắng hếu, cỗ thì dựng đứng, cỗ thì cúi mình, cỗ thì nằm chơ vơ nghệu ngã. Cứ trông cảnh tượng khủng khiếp đó cũng đủ hiểu ít năm trước đây đã diễn ra một trường chém giết kinh người. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, thì mới hiểu rằng đó không phải là di tích từ một thời xa xôi, mà là chuyện còn nóng hổi.



Hiện tại, đối diện với cửa động vô danh, có sáu cái bóng người ngồi yên lặng. Tất nhiên họ không ngồi yên lặng, cũng không thể được, bởi vì nói rõ hơn một chút, đấy chỉ là thi thể của sáu nhân vật võ lâm.



Trong số sáu cái thây ma đó, có hai cái thịt ở phía trên người đã rữa nát, mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Còn bốn cái thây kia chỉ mới chết cách đây không lâu. Cách chết thê thảm vô cùng, khiến người ta không dám để ý nhìn.



Hàng trăm cái thây chết phơi xương trắng hếu tỏ rõ bị chết đã lâu.



Hai cái thây thịt rữa xông mùi hôi thối, ấy là người mới chết.



Còn bốn cái thây, đầu vỡ toang, óc phụt ra ngoài, là kẻ mới chết cách đây không lâu.



Họ là ai mà lại chết thảm ở chốn Tử cốc này, khiến cả người lẫn trời đều phải căm phẫn vì sự dã man chưa từng có ấy? Kẻ sát nhân và những người bị giết, đã có mối thâm cừu đại hận đến thế nào?



Những kẻ thù của kẻ sát nhân tại sao lại đông đảo đến thế? Đấy là những câu hỏi mà người ta chưa tìm được lời giải đáp. Đó là bức màn bí mật bao trùm Tử cốc này.



Một bức màn bí mật tạm thời bao trùm Tử cốc.



Tại sao lại bảo rằng “tạm thời” ư? Xin thưa. Là vì bức màn đang từ từ hé mở.



* * * * *



“Sột... soạt”, “Sột... soạt”.



Đó là thanh âm phát ra bởi cỏ bị va chạm. Nhưng đó không phải là tiếng thú chạy, rắn bò, gió thổi hay mưa mà do tiếng chân người dẫm lên.



Tử cốc lại có người đặt chân tới. Bốn người cả thảy. Bốn người còn sống, bằng xương bằng thịt.



Đó là bốn lão già mặc đồ đen, thân hình cao lớn. Cứ nhìn cách đi của họ nhanh nhẹn thoăn thoắt, cũng đủ biết họ đều là những tay nội gia cao thủ. Nhưng có điều là nét mặt họ đều thiểu não, tựa như người đã chết vậy. Mặt họ đờ ra như không còn chút sinh khí.



Đến trước cửa động vô danh, không dám nhìn lâu hàng trăm cỗ xương trắng hếu nằm rải rác ở chung quanh.



Dù cho họ là những con người rất thâm trầm không để lộ rõ tình cảm ra bên ngoài, nhưng cứ xem cái vẻ thiểu não cùng ánh mắt của họ, ta cũng rõ họ đang căm phẫn và đau khổ lắm.



Trong chốc lát, ánh mắt của họ lại hiện thêm phần bi phẫn. Ánh mắt bốc lửa giận, họ nhìn chòng chọc vào động vô danh. Cái động sâu thăm thẳm, âm u đến lạnh người.



Giây lâu bốn người cùng bước tới trước cửa động, lặng lẳng ngồi phệt xuống đất.



Thình lình họ như bốn cái máy, ai nấy đều giơ hữu chưởng giáng mạnh xuống đỉnh đầu mình “Bốp... bốp... bốp... bốp...”



Bốn tiếng vang khô khan. Bốn cái thân người ngã vật ra đất, đầu bể nát, óc phọt ra ngoài. Những vật đỏ và trắng bắn tung tóe trên mặt đất. Xem cái chết của họ chẳng khác tý nào với cái chết của bốn cái thây trước cửa động.



Màn bí mật đã từ từ hé mở.



Thì ra những người đó tự sát chứ không phải chết vì tay kẻ khác.



Phương ngôn có câu rằng “Đến loài sâu bọ còn muốn sống, huống chi là con người”. Vậy tại sao những con người vừa rồi lại coi thường mạng sống của mình như thế.



Chết cũng có cái chết nặng tựa Thái Sơn mà cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Lời của thi nhân Văn Thiên Trường nói chẳng ngoa:



Nhân sinh tự cổ thùy vô tử?



Lưu thú đan tâm chiếu hãn thanh



Tạm dịch:



Tự cổ chí kim ai mà chả chết?



Hơn nhau lưu lại danh thơm với đời



Cứ xem cái chết khủng khiếp của mấy người trên đây, phải chăng họ đã chết một cách không minh bạch? Nếu bảo là họ đã chán sống ở trên đời, không thể nào không đi tìm cái chết, thì chết ở chỗ nào mà chả được, tại sao lại mất công lặn lội mãi tới miền Nam man này để chết lạnh lẽo trước Tử cốc? Hay là những người đó đều bị ma ám chăng? Đó cũng là bức màn bí mật, có thể nói là bức màn bí mật trong bức màn bí mật.



Đột nhiên lại có tiếng sột soạt của cỏ bị dẫm lên, chứng tỏ lại có người đang đi tới.



Chỉ trong khoảng thời gian nửa ngày trời, lại có một đoàn người đến nơi. Họ toàn là những hảo thủ trong võ lâm, nhưng có điểm quái lạ là họ đều tự vỗ vào đầu cho óc phọt ra mà chết. Thi thể nằm la liệt trước cửa động.


Bà ta kết thúc câu nói bằng hai tiếng “Hừ” đầy vẻ ai oán đau khổ.



Tư Đồ Ngọc vừa cười vừa nói :



- Tiền bối muốn đi tìm thì đó là việc riêng của tiền bối, nhưng nếu tiền bối muốn lóc thịt tại hạ, thì tại hạ cũng không khi nào mở miệng nói ra đâu.



Mạnh Băng Tâm thở dài sườn sượt, nói :



- Tư Đồ Ngọc, ngươi có phước lớn lắm đấy. Ta đã rắp tâm không muốn mang mối thù oán cả một đời giữa ta với Lương Thiên Kỳ mà ném lên mình ngươi. Lương Thiên Kỳ còn nợ ta quá nhiều. Hắn làm ta điêu đứng, mối hận cao bằng trời. Cái kế dụ địch tới Tử cốc của ta tuy đã thất bại, nhưng ta sẽ đi khắp cùng vũ trụ, thanh toán cho xong mối ân oán giữa ta với hắn. Ta còn một câu hỏi ngươi: Vậy chứ Lương Thiên Kỳ bị bệnh tật gì?



Lông mày Tư Đồ Ngọc dựng ngược lên. Chàng quắc mắt, nét mặt đầy vẻ bi phẫn. Chàng nghiến răng đáp :



- Sư phụ của tại hạ bị trúng một thứ kỳ độc vô danh...



Mạnh Băng Tâm nghe tới đây liền cướp lời :



- Không phải! Một thân công lực như Lương Thiên Kỳ vốn coi trời bằng vung, võ công đã luyện tới mức thượng thừa, tùng bách bất điêu, kim cương bất hoai, thì hắn... làm sao hắn...



Tư Đồ Ngọc không đợi cho Mạnh Băng Tâm nói dứt câu, đã vội lên tiếng, buồn bã nói :



- Đúng vậy! Đối với công lực của sư phụ tại hạ thì tại hạ tất nhiên làm sao hiểu rõ bằng tiền bối. Tuy nhiên, thứ kỳ độc mà sư phụ của tại hạ trúng nhằm lại lợi hại nhất trên đời không có thứ gì ghê gớm hơn. Không những nó vô sắc, vô hình, không mùi, không vị mà dù cho người có công lực cao siêu tới mức độ nào thì khi bị trúng độc nếu chưa tới ngày độc tính phát tác, thân thể co quắp thì không thể nào nhận biết được.



Mạnh Băng Tâm hừ lên một tiếng, nói :



- Tư Đồ Ngọc, ngươi còn trẻ tuổi, không có sự hiểu biết bằng ta đâu. Sự hiểu biết của ta uyên bác lắm. Luận về cách dùng độc trong khoảng hai trăm năm nay trở về đây, không ai theo kịp Độ Tôn Hoàng Phủ Khuyết cả, thế mà Hoàng Phủ Khuyết đã về với cát bụi từ lâu rồi. Không những Hoàng Phủ Khuyết không con cháu, mà cũng chưa từng nghe nói lão ta có học trò cả. Lương Thiên Kỳ bị trúng độc, vậy theo ý của ngươi đã do kẻ nào hạ thủ?



Tư Đồ Ngọc mặt lộ đầy vẻ căm phẫn, đáp :



- Nếu biết được thì tại hạ sớm đã tìm ra kẻ đó để chặt y thành trăm khúc.



Mạnh Băng Tâm dò hỏi :



- Việc đó xảy ra khi nào?



Tư Đồ Ngọc đáp :



- Dạ, không biết là lúc nào cả, chỉ biết rằng sau khi sư phụ tại hạ đi dự Thiên Trì kỳ hội trở về, thì tứ chi đều bị rũ bệt dần dần đến khi co rút lại.



Mạnh Băng Tâm ngạc nhiên hỏi :



- Sao? Ngươi nói lại cho ta nghe một lần nữa?



Tư Đồ Ngọc đáp :



- Tại hạ nói rằng: Sau khi sư phụ tại hạ đi dự Thiên Trì kỳ hội trở về thì liền ngã bệnh.



Lời chàng nói vừa dứt, Mạnh Băng Tâm liền sẵng giọng mắng :



- Tư Đồ Ngọc, ta đã trọng nhà ngươi lắm, tại sao nhà ngươi dám dối gạt ta?



Tư Đồ Ngọc nhíu mày, ngơ ngác hỏi :



- Tại hạ không có điều gì để dối gạt tiền bối cả. Trong chuyện này không có ai biết rõ hơn là tại hạ.



Mạnh Băng Tâm thốt nhiên cất tiếng cười sằng sặc như thể bà ta đã tức giận đến cực điểm. Dứt tiếng cười, bà ta lạnh lùng nói :



- Tư Đồ Ngọc, kể ra miệng lưỡi nhà ngươi cũng nhanh nhẹn lắm. Ngươi có biết từ lần Thiên Trì kỳ hội đó tới nay đã bao lâu rồi không?



Tư Đồ Ngọc không cần nghĩ ngợi, cất tiếng đáp liền :



- Dạ, mười bốn năm thì có dư, mà mười lăm năm thì chưa tới.



Mạnh Băng Tâm nói :



- Đúng vậy. Thế chẳng hay ngươi có biết rằng ta Mạnh Băng Tâm, cũng có mặt ở trong Thiên Trì đại hội ngày đó không?



Tư Đồ Ngọc lắc đầu đáp :



- Dạ, cái chuyện đó tại hạ không biết, bởi vì lúc đó tại hạ vẫn chưa được hân hạnh làm đệ tử của ân sư, mà về sau tại hạ cũng không nghe ân sư nhắc tới.



Mạnh Băng Tâm im lặng hồi lâu rồi mới cất tiếng nói :



- Ngươi theo sư phụ chỉ mới có năm năm, thì khi Lương Thiên Kỳ đi dự Thiên Trì hội trở về, tứ chi đau đớn, rồi co rút lại. Những lời đó tất nhiên là phải do Lương Thiên Kỳ nói lại với ngươi chứ?



Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :



- Dạ, quả đúng như vậy?



Mạnh Băng Tâm cười nhạt, nói :



- Lương Thiên Kỳ là kẻ thâm hiểm, nhưng những lời nói bâng quơ láo khoét đó chỉ có thể gạt được kẻ hậu bối trẻ tuổi không hiểu chuyện như nhà ngươi mà thôi.



Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên, hỏi :



- Tại sao Mạnh tiền bối lại nói thế?



Mạnh Băng Tâm thở dài, nói :



- Vào năm thứ hai, kể từ khi có Thiên Trì kỳ hội, ta đã bị Lương Thiên Kỳ hủy mất...



Nói tới đây, Mạnh Băng Tâm đổi giọng :



- Hồi đó, Lương Thiên Kỳ dựng túp lều tranh ở trên Hoàng Sơn Thủy Tín phong, còn ta thì ở mãi tít miền Bắc Thiên Sơn Vạn Mai thạch cốc, ở về phía Bắc miền Thiên Nam, đường xa núi cao. Nếu như tứ chi của lão bị đau nhức, thì tại sao...