Đại Tình Hiệp

Chương 21 : Đổi chác hàng hóa

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Thạch Mại Sùng đắc ý cười nói :



- Tra lão đệ, lão đệ mau chuẩn bị một cái rương lớn đi.



Tra Nhị Minh ngạc nhiên hỏi :



- Thạch lão nhân gia cần một cái rương lớn, chắc hẳn là để đựng những đồ châu báu phải không?



Thạch Mại Sùng lắc đầu cười đỡ lời :



- Không phải là đựng những đồ châu báu gì, mà là để đựng hoạt báu.



Hai tiếng “hoạt báu” Tra Nhị Minh nghe thấy cũng phải giật mình kinh ngạc. Thạch Mại Sùng bèn chỉ Mộ Dung Lâm đang mê man phủ phục người trên bàn, cười nói :



- Vị Cửu Độc Phong Vương kia không phải là hoạt báu sao? Ta muốn bỏ nàng vào rương lớn, mang về Quát Thương mê cung rồi sau sẽ có cách xử trí, để khỏi cho lão đệ mang tiếng là giết Tổng trại chủ của mình. Sau này có nhậm chức Thủ lãnh của quần hùng lục lâm bảy tỉnh phương Nam cũng khỏi phải bị trở ngại.



Tra Nhị Minh mừng rỡ nói :



- Lão nhân gia tính toán thực là toàn vẹn, tại hạ lấy làm khâm phục vô cùng.



Nói xong Tra Nhị Minh liền sai kẻ tâm phúc mang đến một cái rương lớn, rồi đặt Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đang mê man bất tỉnh vào bên trong.



Thạch Mại Sùng không ở lâu nữa, mà lập tức đứng dậy, cười nói :



- Tra lão đệ hãy sai người khiêng rương này, đưa ta xuống núi đi. Lão đệ nên nhớ kỹ, từ rày trở đi Nhạc Hồn Nhai đại trại đã phải nghe lệnh của Quát Thương mê cung rồi. Nói cách khác tất cả quần hùng thuộc bẩy tỉnh phương Nam tự dưới lên trên đều phải răm rắp tuân theo hiệu lệnh của ta.



Trên đường đưa Thạch Mại Sùng xuống núi, Tra Nhị Minh cười nói :



- Lão nhân gia cứ yên tâm, bao nhiêu nhân tài vật lực thuộc Lạc Hồn nhai đại trại này, ngay đến cả những người có ảnh hưởng lớn lao cũng đều phải tuân theo sự điều dụng của lão nhân gia, vĩnh viễn trung thành không dám manh tâm phản trắc.



Trên đây là tất cả sự việc sau khi Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu được Mộ Dung Lâm đưa tiễn dời khỏi Lạc Hồn nhai đại trại, đến khi Tài Sát Thạch Mại Sùng với mấy người khiêng chiếc rương lớn trở về Quát Thương, ấy là tất cả những tình tiết biến hóa trong khoảng thời gian đó.



Thạch Mại Sùng đem Mộ Dung Lâm về Quát Thương mê cung thì cướp ngay lấy thứ độc môn ám khí vô cùng lợi hại của Mộ Dung Lâm là Cửu Độc Ngân Phong và cái áo phòng thân chi bảo Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y. Đã cướp của rồi, Tài Sát Thạch Mại Sùng lại còn định giết chết đối phương, nhưng Sắc Sát Võ Tắc Thiên thấy tiếc nhan sắc của Mộ Dung Lâm, mới hết sức can gián, cho nên Mộ Dung Lâm mới chưa bị giết.



Ngờ đâu không được hai ngày, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đã mang theo Nữ Táng Môn Điển Cổ Lệ bị trọng thương chạy tới Mê cung.



Thạch Mại Sùng thấy vậy ngạc nhiên hỏi duyên cớ, Tra Nhị Minh liền kể rõ chuyện Tư Đồ Ngọc cùng Trình Di Siêu lên núi hỏi tội, tự mình y biết không đủ đối phó đối phương, cho nên mới dụ đối phương vào Vạn Tượng sảnh để phát động cơ quan, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được hiệu quả. Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ bị đối phương đuổi quá gấp, đành phải nhảy xuống vực, tuy may mắn thoát chết, nhưng đã bị thương quá nặng; còn chính y thì bị Trình Di Siêu đuổi vào một đường, y đã lợi dụng cơ quan mai phục để làm bị thương và bắt giữ Trình Di Siêu.



Nhưng bởi vì sự Tư Đồ Ngọc không còn lòng dạ nào mà ở lại Lạc Hồn nhai đại trại, cho nên Tra Nhị Minh đành phải kéo Điền Cổ Lệ chạy đến Quát Thương mê cung.



Thạch Mại Sùng vì biết Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu là đồ đệ của Thiết Tản tiên sinh Triển Đại Chiêu, một người ít khi đi lại trên giang hồ, còn có một ngoại hiệu nữa là Bắc Thiên Sơn đại hiệp, cho nên y mới nghĩ rằng: Nếu khống chế hoặc ép buộc được Triển Đại Chiêu tham dự vào đồng minh, cùng sáng lập tôn phái thì oai lực sẽ tăng thêm rất nhiều, cho nên khi nghe nhắc đến Trình Di Siêu thì Thạch Mại Sùng lấy làm cao hứng lắm, mỉm cười hỏi :



- Trình Di Siêu à? Nếu quả y đã bị Tra lão đệ bắt mang tới đây thì hiện giờ y ở đâu?



Tra Nhị Minh đỏ mặt, đáp :



- Tại hạ bất tài, cho nên nửa đường để cho một thiếu nữ áo trắng cứu mất Trình Di Siêu đem đi.



Thạch Mại Sùng cau mày nói :



- Cô gái áo trắng cứu Trình Si Siêu là ai?



Tra Nhị Minh càng lấy làm hổ thẹn, đáp :



- Khi ấy tại hạ với Điển Cổ Lệ còn có việc lo nghĩ cho nên mới không chú ý tới, kịp đến khi nghe thấy tiếng động, thì chỉ thấy một cái bóng của một thiếu nữ áo trắng trông có vẻ kiều diễm lắm. Thiếu nữ cắp Trình Di Siêu rồi nhanh nhẹn như điện chớp chạy trốn, cho nên mặt mũi của đối phương như thế nào, anh em chúng tôi chưa kịp nhìn thấy.



Thạch Mại Sùng chỉ nghe nói, đưa mắt lạnh lùng nhìn Tra Nhị Minh, Điền Cổ Lệ, biết rằng hai người họ đã vượt qua cái thân phận sư huynh muội, có chuyện cẩu thả với nhau, cho nên trong vui thú mê man mới không trông coi được Trình Di Siêu.



Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ cũng hổ thẹn với lòng, cho nên thấy Thạch Mại Sùng lạnh lùng đưa mắt nhìn họ, hai người chỉ cúi đầu xuống không nói năng gì cả.



Thạch Mại Sùng thấy cũng khó nghĩ, liền quay sang hỏi Khí Sát Ngân Như Bích :



- Ngũ đệ, Lạc Hồn nhai đại trại của Tra lão đệ đã bị phá hủy, hại Tra lão đệ cùng với Điền cô nương hai người tới đây, thì anh em chúng ta phải đối đãi với họ ra sao, để họ ở đâu?



Khí Sát Ngân Như Bích nhe răng cười nham hiểm, đáp :



- Chuyện này cũng dễ tính. Đệ có một kế rất hay.



Nói tới đây, Khí Sát Ngân Như Bích lại quay sang nhìn Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ, cao giọng nói :



- Tra lão đệ, Điền cô nương, xin nhị vị nhìn hai cái bức Thái cực Đồ hình ở phía Đông kia.



Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ vừa mới quay đầu nhìn, thì nhanh như chớp, Khí Sát Ngân Như Bích đã giơ tay điểm trúng huyệt mê ở trên người Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ.



Thạch Mại Sùng thấy vậy ngạc nhiên hỏi :



- Ngũ đệ, hiền đệ điểm huyệt cho họ mê man để làm gì vậy?



Ngân Như Bích nhe răng ra cười, không đáp, mà quay lại hỏi Thạch Mại Sùng rằng :



- Tứ ca với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ có mối giao tình thân thiết với nhau chăng?




Thạch Mại Sùng gượng cười nhìn Tư Đồ Ngọc nói :



- Nhà ngươi đã không định đổi lấy Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ thì định đổi...



Tư Đồ Ngọc không để cho đối phương hỏi hết câu liền đỡ lời ngay :



- Tại hạ định đổi lấy Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu và Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm.



Thạch Mại Sùng lắc đầu nói :



- Trình Si Siêu không có mặt ở đây.



Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :



- Thạch tài thần khỏi cần phải dối gạt như thế, người bạn Trình Di Siêu của tại hạ rõ ràng là đã trúng phải sự ám toán của Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, bị y bắt mang tới đây, thì sao lại không có?



Thạch Mại Sùng xua tay liên hồi, cắt ngang câu nói của Tư Đồ Ngọc, đáp :



- Trình Di Siêu tuy có bị Tra Nhị Minh bắt mang tới đây, nhưng chưa tới Quát Thương thì đã được một thiếu nữ áo trắng có thân pháp rất nhanh nhẹn cứu đi rồi.



Nghe thấy câu nói “Vị thiếu nữ áo trắng thân pháp rất mau lẹ” của Thạch Mại Sùng, Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, thầm nghĩ: “Không biết người đó có phải là Ngọc tỷ tỷ, Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc (đã tới Triết Đông rồi) không?”.



Thạch Mại Sùng thấy Tư Đồ Ngọc có vẻ ngần ngừ, liền nói tiếp :



- Nếu Tư Đồ lão đệ không tin, thì cứ hỏi Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh sẽ biết rõ ngay.



Tư Đồ Ngọc thấy Thạch Mại Sùng nói như vậy, thì biết y quả không nói sai, liền cau mày lại, nói :



- Nếu quả người bạn Trình Di Siêu của tại hạ không có ở đây, thì tại hạ đổi lấy một mình Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm là được rồi.



Mạnh Băng Tâm bỗng xen lời, cười nói :



- Tư Đồ lão đệ, chắc lão đệ có giao tình thân thiết với Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm lắm đấy nhỉ?



Tư Đồ Ngọc biết Nhu Tình Tiên Tử đã hiểu lầm mình, chàng đỏ mặt đáp :



- Chúng tôi chỉ quen biết sơ với nhau thôi.



Mạnh Băng Tâm kêu “À” lên một tiếng, mỉm cười nói :



- Chỉ là quen biết sơ thôi, thế mà sao nhà ngươi lại khẳng khái đến thế, chịu mang tài sản giàu có địch quốc để đổi lấy mạng sống của một mình nàng ta?



Tư Đồ Ngọc cau mày, lớn tiếng đáp :



- Vãn bối chỉ mới quen biết cô ta chưa lâu, nhưng thấy nàng cũng có tâm ý hướng thiện, cho nên mới không đành nhìn nàng ta phải bỏ xác ở trong Quát Thương mê cung này. Nói về việc giàu có, thì đừng nói là chỗ của cải không đáng gì của Thạch Mại Sùng hiện nay, mà dẫu cho có là Thạch Mại Sùng xưa kia cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thạch Mại Sùng xưa kia giàu có biết bao! Nhưng chỉ trong chớp mắt nước lã cũng ra sông, chỉ để cho người đời một tấm gương, khiến hậu thế trông vào đó, để chép miệng than thở mà thôi.



Mạnh Băng Tâm nghe chàng nói thì gật đầu lia lịa, còn Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng thì khâm phục vô cùng, càng thấy mến Tư Đồ Ngọc hơn.



Tư Đồ Ngọc quay lại hỏi Thạch Mại Sùng :



- Thạch tài thần, việc buôn bán của chúng ta này, tại hạ nói như vậy là xong rồi chứ?



Thạch Mại Sùng cũng còn nể Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, bởi vì Ngũ Tắc Thiên thấy nhan sắc của Mộ Dung Lâm cũng đã rỏ rãi ra rồi, cho nên giờ đây y đành phải quay sang hỏi Ngũ Tắc Thiên :



- Tam ca, đối phương đã định lấy nửa số tài sản của tiểu đệ để đổi lấy mạng sống của Mộ Dung Lâm, tam ca nghĩ sao?



Ngũ Tắc Thiên thấy Thạch Mại Sùng là người thích của hơn cả mạng sống của mình, ngày hôm nay bởi vì có mặt Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm nên đành phải nhận thua, nếu giờ đây không đáp ứng với sự đổi chác ấy cũng không thể được, nên y đành phải làm ra vẻ thực bình tĩnh tự nhiên, gật đầu cười nói :



- Việc này Tứ đệ cứ tùy tiện mà quyết định, có tài sản địch quốc thì dẫu có mua một trăm người con gái đẹp hơn Mộ Dung Lâm cũng chả khó gì.



Thạch Mại Sùng nghe nói rất mừng rỡ, quay lại gật đầu nhìn Tư Đồ Ngọc, nói :



- Được, cuộc đổi chác buôn bán của chúng ta như thế là xong, ta để Mộ Dung Lâm cùng với các vị rời khỏi Quát Thương mê cung này. Vụ đánh cuộc vừa qua kể như đã chấm dứt.



Tư Đồ Ngọc trợn mắt cười nói :



- Nếu đã đồng ý thỏa thuận rồi, thì Tài Thần thả người ra đi.



Thạch Mại Sùng quay sang lớn tiếng bảo thị nữ :



- Các ngươi vào Thiên Dục điện, mang Mộ Dung...



Thạch Mại Sùng vừa nói đến hai chữ Mộ Dung, thì Tư Đồ Ngọc lại bỗng xua tay nói :



- Hãy khoan!



Thạch Mại Sùng ngạc nhiên hỏi :



- Phải chăng Tư Đồ lão đệ không bỏ được tài sản phú địch vạn quốc, cho nên định trở mặt chăng?