Đại Tình Hiệp
Chương 23 : Đại tình hiệp
Ngày đăng: 14:37 18/04/20
Miêu Xích Phượng nói :
- Người ấy là ai?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Là tỷ tỷ...
Hai chữ “tỷ tỷ” mà chàng vừa nói ra đã khiến cả Mộ Dung Lâm lẫn Miêu Xích Phượng đều giật mình.
Tư Đồ Ngọc lớn tiếng cười nói tiếp :
- Vị tỷ tỷ ấy của tại hạ, bất cứ về phương diện nào, văn tài, võ học, mưu trí, kiến thức đều cao hơn tại hạ gấp trăm lần. Còn nói về phương diện dung mạo thì nàng...
Miêu Xích Phượng chớp mắt, mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh khỏi cần nói, tôi cũng đoán ra được người ấy là vị phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành chứ gì?
Tư Đồ Ngọc không khách sáo gì cả, gật đầu đáp :
- Miêu công chủ đoán đúng lắm. Tại hạ cho rằng ở trong vòng tứ hải bát hoang, không có người con gái nào có thể đẹp bằng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ cả.
Mộ Dung Lâm mặt biến sắc, nhìn Tư Đồ Ngọc nói :
- Tư Đồ huynh, vị Ngọc tỷ tỷ của huynh họ Ngọc à? Hay tên là Ngọc?
Tư Đồ Ngọc ứng tiếng đáp :
- Nàng họ Tiêu tên Lộng Ngọc. Tại hạ phong cho nàng một cái ngoại hiệu là Bạch Y Long Nữ.
Mộ Dung Lâm à lên một tiếng nói :
- Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc, ngoại hiệu đã đẹp, mà cái tên cũng đẹp không kém, khiến tôi càng nghe nói tới tên càng khát vọng được gặp. Nhưng một thân võ học của Tư Đồ huynh có thể nói là nhân vật kiệt xuất ở trong hàng thiếu niên của võ lâm hiện tại, thế mà huynh lại bảo Tiêu Lộng Ngọc cô nương võ nghệ còn cao hơn huynh gấp trăm lần, chỉ sợ đó là lời tâng bốc quá trớn cho đẹp chăng?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu, nghiêm nét mặt đáp :
- Bình sinh trong đời tại hạ không bao giờ nói dối, nói khoa trương cho nên không chau chuốt câu nói. Một thân công lực của Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ không những còn ở trên tại hạ mà quả thật còn cao hơn tại hạ gấp bội.
Miêu Xích Phượng thấy Tư Đồ Ngọc có vẻ ăn nói đứng đắn, cho nên cũng cao giọng hỏi :
- Vị Tiêu Lộng Ngọc cô nương đã có một công lực như thế, không hiểu là cao đồ của vị tiền bối nào?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Ân sư của Ngọc tỷ tỷ tại hạ là cao nhân ở trong Phật môn, tên gọi Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái.
Tám chữ Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái khiến cho Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng hai vị cân quắc anh hào nghe nói đều giật nẩy mình, mặt lộ vẻ ngạc nhiên hết sức.
Tư Đồ Ngọc thấy vậy tưởng là hai người ấy giật mình về đại danh của Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái, liền đắc ý cười nói :
- Thế nào? Bây giờ thì Mộ Dung cô nương và Miêu công chủ đã biết Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đã học nghệ từ chốn danh môn chưa?
Mộ Dung Lâm nghe nói đưa mắt nháy Miêu Xích Phượng như vẻ dò hỏi.
Miêu Xích Phượng nhíu cặp lông mày liễu, lắc đầu nhìn Mộ Dung Lâm.
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :
- Mộ Dung cô nương và Miêu công chủ tại sao...?
Mộ Dung Lâm tươi cười nói :
- Chúng tôi thẹn vì hiểu biết quá nông cạn, cô lậu quả văn, cho nên không hiểu cái người mà Tư Đồ huynh nói, vị Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái là nhân vật tiền bối ở trong môn phái nào?
Tư Đồ Ngọc “à” lên một tiếng, cau mày nói :
- Hồi trước, lúc Ngọc tỷ tỷ của tại hạ cho biết sư môn, tại hạ cũng hơi lấy làm lạ, nhưng lại nghĩ có lẽ bởi vì tại hạ mới bôn tẩu trên giang hồ kiến văn còn hẹp hòi. Thế mà ngay cả Mộ Dung cô nương lẫn Miêu công chủ với kiến văn quảng bác như thế mà vẫn không quen với cái hiệu xưng Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái à?
Miêu Xích Phượng gượng cười nói :
- Không những không quen lắm, mà tôi nói mấy câu này ra chỉ sợ Tư Đồ huynh giận mà thôi. Lúc tôi nghe huynh nói tới tám chữ “Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái” thì tôi nhận thấy từ xưa tới nay chưa hề nghe ai nói cái tên đó cả.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, ngạc nhiên tự nói :
- Thật cũng là lạ, cứ theo một thân công lực thần kỳ của Ngọc tỷ tỷ, thì rõ ràng là người phải xuất thân tự chốn danh môn danh sư và cứ theo thế mà xét thì ân sư của người ít nhất cũng phải là nhân vật có danh tiếng ngang hàng với ân sư của tại hạ mới phải.
Mộ Dung Lâm mỉm cười hỏi :
- Tư Đồ huynh, chúng ta kể như bây giờ cũng đã khá thân với nhau, vậy tôi có thể biết lai lịch sư môn của Tư Đồ huynh không?
Tư Đồ Ngọc lưỡng lự một hồi, cảm thấy cũng chẳng cần gì phải giấu giếm, đang định trả lời thì Miêu Xích Phượng ở bên đã cười nói :
- Ở trong Mê Hồn giáp, trên Lạc Hồ nhai, mấy bạn được trông thấy thân pháp của Tư Đồ huynh, thì lai lịch sư môn của huynh mười phần tôi có thể đoán được bảy tám rồi.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Miêu công chủ đã có sở liệu thì xin cứ nói ra, xem công chủ nói có đúng không?
Miêu Xích Phượng nhìn chằm chặp vào khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc, khẽ nhíu cặp mày liễu mỉm cười nói :
- Sau khi Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm thi triển Tuyệt Tình trảm để nhằm vào bức đồ hình to lớn bức Thái Cực đồ vẫn giữ nguyên hình không có biến đổi gì cả, kịp đến khi Tư Đồ huynh đưa mắt nhìn nó một cái thì nó mới vỡ vụn ra.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt đỡ lời :
- Đấy là Mạnh tiên tử bảo tại hạ khoe xấu cho nên bất đắc dĩ tại hạ mới thi triển một chút tài mọn chứ không phải Tư Đồ Ngọc này quá tự kiêu cuồng ngạo gì đâu.
- Sở dĩ cô nương muốn giết Ngọc tỷ tỷ của tại hạ, phải chăng cô nương ghen ghét Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đã hơn cô nương về tất cả mọi phương diện?
Ngọc Kiều Nga lạnh lùng đáp :
- Đúng vậy!
Tư Đồ Ngọc tươi cười nói :
- Nếu đã như vậy, thì cô nương cứ nghĩ coi, Ngọc tỷ tỷ của tại hạ tài ba như vậy, thì làm sao cô nương có thể hạ được Ngọc tỷ tỷ của tại hạ? Lấy trứng mà chọi với núi Thái Sơn, đó không phải là nằm mơ hay sao?
Ngọc Kiều Nga giận run người đến mặt xám lại, nghiến răng mím môi hỏi :
- Tại sao ngươi lại quá khoa trương, quá sùng bái Tiêu Lộng Ngọc như thế?
Tư Đồ Ngọc nghiêm nét mặt lại, lớn tiếng đáp :
- Bởi vì nàng tuổi trẻ, nhan sắc kiều diễm, võ đạt văn thông, mưu kế hơn người, kinh nghiệm phong phú, cho nên không thể nào khiến cho tại hạ hết lời khen ngợi và bái phục được.
Ngọc Kiều Nga ngầm nghiến răng, nhưng bề ngoài làm ra vẻ bẽn lẽn, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc chậm rãi hỏi :
- Thế tại sao các hạ không hết lời khen ngợi và sùng bái tôi?
Tư Đồ Ngọc phì cười nói :
- Chuyện này thì tự cô nương mà ra, cô nương cứ suy nghĩ đi thì tự khắc sẽ hiểu ngay.
Ngọc Kiều Nga đoán mò hỏi :
- Ta biết rồi, các hạ với Ngọc tỷ tỷ của các hạ đã từng gần gũi thân mật với nhau, cho nên chẳng trách...
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, vội vàng xua tay lia lịa cắt đứt lời Ngọc Kiều Nga mà bảo :
- Cô nương, cô nương không được hiểu lầm.
Ngọc Kiều Nga hóm hỉnh hỏi :
- Hiểu lầm sao?
Tư Đồ Ngọc nói ngay :
- Ngọc tỷ tỷ của tại hạ không phải là hạng gái tầm thường.
Ngọc Kiều Nga mặt mày trắng bệch, giận run người căm hận hỏi :
- Người cho Ngọc Kiều Nga ngày là hạng gái tầm thường chăng?
Tư Đồ Ngọc không khách sáo gì hết, gật đầu đáp ngay :
- Cô nương tâm địa ganh tỵ nhỏ nhen thì tại hạ có thể nói rằng, cô nương cũng chỉ là hạng người tầm thường mà thôi.
Ngọc Kiều Nga giận quá đành gượng cười nói :
- Thực tôi không hiểu, các hạ đúng là một người quá đam mê vẻ đường tình, có lẽ các hạ là một vị Đại Tình Hiệp chắc?
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, lắc đầu nói :
- Ba chữ Đại Tình Hiệp ấy tại hạ không dám nhận, tại hạ chỉ là người thủy chung, trước sau như một, có thể dùng bốn chữ ái tình chuyên nhất được thôi. Tại hạ cho nó cũng là một nguyên tắc, mà khi hai người bắt buộc phải theo.
Ngọc Kiều Nga nhíu mày nói :
- Các hạ có biết câu Hoàng Sơn quy lai bất kháng nhạc không?
Tư Đồ Ngọc phì cười nói :
- Ngọc cô nương định sánh mình với Hoàng Sơn chăng?
Ngọc Kiều Nga gật đầu đáp :
- Tôi có ý tự phụ như thế, theo như các hạ thấy như vậy có được không?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Nếu mà luận về tự phụ thì ai mà chả tự phụ được, cống nhỏ có thể cho mình là trường giang...
Ngọc Kiều Nga “hừ” một tiếng nói :
- Tôi biết các hạ có ý nói mỉa tôi!
Lời chưa dứt, thì cổ tay của nàng khẽ xoay, nàng đã dùng năm ngón tay chụp ngay vào mạch môn ở cổ tay trái Tư Đồ Ngọc.
Sự thể diễn ra quá đột ngột, thân pháp của Ngọc Kiều Nga lại quá mau lẹ, trong khi Tư Đồ Ngọc lại đứng quá gần đối phương, chàng không thể nào ngờ được, cho nên có muốn tránh cũng không kịp, đành phải đứng yên để cho Ngọc Kiều Nga nắm vào mạch môn của chàng.
Tư Đồ Ngọc cau mày lên tiếng hỏi :
- Cô nương tính làm gì vậy?
Ngọc Kiều Nga ánh mắt sáng ngời, lớn tiếng đáp :
- Ngoài biển còn có nước, ngoài núi Vu Sơn đâu phải không có mây, tôi không muốn bị người khác châm chọc và tự phụ. Tôi muốn được thấy từ cửa miệng của vị ái tình chuyên nhất Đại Tình Hiệp là các hạ nói lên lời chứng minh.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Cô nương muốn tôi chứng minh điều gì?