Đại Tình Hiệp

Chương 28 : Hỏa thiêu Mê cung

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Tiêu Lộng Ngọc cười hỏi :



- Ngọc đệ định phạt ta bằng cách nào? Phải chăng định bắt ta làm bà mai để...



Tiêu Lộng Ngọc chưa dứt lời thì ở ngoài cửa Ngọc Long cốc vọng lại những tiếng “ầm ầm”.



Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc giật nẩy mình, không còn lòng dạ nào mà đùa cợt với nhau nữa. Cả hai đều vội vàng chạy ra ngoài cửa cốc để xem tiếng động ầm ầm kia từ đâu mà phát ra.



Hai người vừa mới ra tới bên ngoài thì đã thấy một ngọn lửa cao ngất trời ở phía xa xa. Những tiếng động ầm ầm phát ra từ chỗ ngọn lửa vọng lại.



Tiêu Lộng Ngọc quay sang hỏi Tư Đồ Ngọc :



- Ngọc đệ, địa thế ở Quát Thương sơn ta không thuộc, Ngọc đệ có biết ngọn lửa kia...



Được Tiêu Lộng Ngọc nhắc nhở, Tư Đồ Ngọc nhắm chừng phương hướng. Chàng bất giác kinh ngạc “À” lên một tiếng.



Tiêu Lộng Ngọc là người tuyệt đỉnh thông minh. Nàng nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Ngọc thì đã hiểu ngay chàng đang nghĩ gì, liền cười nói :



- Ngọc đệ đã kinh ngạc như thế, chẳng lẽ Ngọc đệ đã thấy rằng ngọn lửa kia bốc lên đúng là phương hướng của Quát Thương mê cung hay sao?



Tư Đồ Ngọc vô cùng bội phục gật đầu đáp :



- Ngọc tỷ đoán không sai chút nào cả. Phương hướng ấy chính là Quát Thương mê cung. Xem ngọn lửa bốc cao như vậy thì thế lửa không phải là nhỏ đấy nhỉ?



Tiêu Lộng Ngọc nghĩ ngợi giây lát, trầm giọng nói :



- Chúng ta hãy tới đó để xem coi!



Tư Đồ Ngọc có vẻ không đồng ý, nói :



- Cái cung thất ô uế đó cứ để mặc ngọn lửa cháy tiêu ra tro cho rồi, Ngọc tỷ định tới đó coi làm gì, chẳng lẽ định dập tắt ngọn lửa hay sao?



Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu đáp :



- Ta đâu có muốn dập tắt ngọn lửa. Có điều ta thấy rằng ngọn lửa bốc lên không phải là vô cớ, chắc là phải có hai sự việc đã xảy ra.



Tư Đồ Ngọc nói :



- Sự việc này có quan hệ tới chúng ta hay không?



Tiêu Lộng Ngọc gật đầu đáp :



- Quan hệ lắm chứ tại sao lại không? Theo như ta thấy thì điều thứ nhất có thể bọn Mê cung Tứ sát: Tửu, Sắc, Tài, Khí đã trở mặt với Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm cho nên trong cơn giận dữ, Tiên tử đã phóng hỏa đốt Mê cung đi.



Tư Đồ Ngọc cười nói :



- Ngọc tỷ nghĩ như vậy có thể lắm.



Tiêu Lộng Ngọc nói :



- Nếu như giả thuyết này mà đúng, thì Mạnh tiên tử chưa đi đâu đâu, vậy chúng ta tới đó để gặp mặt người.



Tư Đồ Ngọc nói :



- Được, chúng ta đi mau thôi!



Tiêu Lộng Ngọc vừa cất bước đi, vừa cười nói tiếp :



- Điều thứ hai, có thể là Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô đi tập kích Mê cung trước ngày hẹn bằng một mồi lửa.



Tư Đồ Ngọc lấy làm băn khoăn nói :



- Chuyện này rất có thể xảy ra. Nếu quả thật vậy thì chúng ta lại càng phải mau chân tới để giúp Lâm tiền bối một tay.



Tiêu Lộng Ngọc cười nói :



- Ngọc đệ, Ngọc đệ thấy tình cảnh đó thì chúng ta còn phải ra tay giúp sức nữa sao? Vì ta nghĩ, lúc chúng ta chạy tới nơi, Quát Thương mê cung đã sớm trở thành một đống gạch vụn rồi.



Tư Đồ Ngọc chạy thật nhanh, miệng khẽ nói: “Lạ quá!”.



Tiêu Lộng Ngọc hỏi :



- Ngọc đệ thấy lạ là lạ cái gì?



Tư Đồ Ngọc cay mày, ánh mắt có vẻ nghi hoặc đáp :



- Bở vì Mê cung Tứ sát: Tửu, Sắc, Tài, Khí người nào cũng có một thân võ công thượng thừa, lại thêm địa thế Mê Hồn giáp vô cùng hiểm trở, tuy lão Đại Danh Sát Tiền Thần Thông không có mặt ở nhà, nhưng thực lực của bọn họ cũng hùng hậu ghê gớm, tại sao họ lại bị bại một cách mau chóng như thế được?



Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :



- Kể ra thì sự nghi hoặc của Ngọc đệ cũng có lý lắm, chẳng lẽ...



Tư Đồ Ngọc thấy nàng không nói tiếp, chàng đưa mắt nhìn nàng ngạc nhiên hỏi :



- Chẳng lẽ cái gì? Tại sao Ngọc tỷ lại không nói hết câu?



Tiêu Lộng Ngọc tươi cười đáp :



- Ồ! Ta chỉ nghĩ vậy đấy thôi, chứ có gì đâu. Bởi vì ta thấy Ngọc đệ hoài nghi rằng Tửu Sắc Tài Khí không thể nào bị thảm bại một cách mau chóng như thế được, cho nên ta mới nghĩ rằng: Chẳng lẽ cả bốn người Thần Châu tứ dật cùng đến Quát Thương sơn một lúc?



Tư Đồ Ngọc nghe xong, ánh mắt sáng ngời, gật đầu nói :



- Có thể lắm! Có thể lắm! Đâu phải Ngọc tỷ đoán bậy. Vậy chúng ta nên mau chân một chút nữa, thì chắc thể nào cũng không để lỡ cơ hội nào tốt đâu.



Một mặt cất tiếng nói, một mặt chàng thi triển hết thân pháp. Quả nhiên chàng chạy như bay chẳng khác gì ánh điện xẹt.



Khoảnh khắc càng lúc càng gần thì ngọn lửa lại càng lúc càng lớn.



Kịp đến khi hai người chạy tới Mê Hồn giáp, chưa cần vào tới bên trong, thì thấy rát cả mặt, chẳng khác gì đứng bên một lò lửa lớn.



Tiêu Lộng Ngọc nhíu mày, dừng chân lại nói :




Tư Đồ Ngọc đỏ mặt gượng cười đáp :



- Ngọc tỷ, trong khi tiểu đệ phải xông pha vào chốn nguy hiểm một mình thì tiểu đệ cảm thấy mình thông minh ghê gớm. Nhưng đến lúc gặp tỷ tỷ thì lại thấy đầu óc mù mờ chẳng khác gì một kẻ dại ngu ngốc cả.



Tiêu Lộng Ngọc trợn tròn con mắt nói :



- Ta nói Ngọc đệ, nếu như cái việc phóng hỏa đốt Quát Thương mê cung là do một người khác làm nếu không được Mê cung Ngũ sát chấp thuận thì tất nhiên phải xảy ra một trường ác đấu. Bọn Mê cung Ngũ sát phải hết sức chiến đấu, thây chết nằm la liệt dưới đất mà vẫn không có cách gì ngăn cản nổi đối phương, cho nên mới đánh phải phá hủy cơ nghiệp đã mất bao nhiêu công lao để gây dựng nên ấy.



Tư Đồ Ngọc gật đầu cười đáp :



- Đó là lẽ tự nhiên rồi.



Tiêu Lộng Ngọc nói tiếp :



- Nếu như việc phóng hỏa đốt Mê cung là do sự đồng ý của Mê cung Ngũ sát, thì tất nhiên họ sẽ thong thả ra đi, rất ít thương vong hoặc giả không bị thương vong gì hết.



Tư Đồ Ngọc nói :



- Tỷ tỷ nói rất đúng.



Tiêu Lộng Ngọc cười nói :



- Nếu đã như vậy, thì chúng ta chỉ cần đợi đến khi ngọn lửa tắt tới Quát Thương mê cung coi xem một phen, để ý xem những xương người chết. Nếu chúng ta gặp quá nhiều xương cốt hoặc không có thi thể nào, thì đã đủ chứng cớ để nhận xét rằng bọn Mê cung Ngũ sát đã tự tay phóng hỏa rồi thung dung triệt thoái không?



Tư Đồ Ngọc vỡ lẽ ra cười nói :



- Thì ra là thế, chẳng trách tỷ tỷ muốn lấy những oan quỷ ở trong đám lửa tàn làm chứng như thế.



Tiêu Lộng Ngọc xỉa ngón tay vào trán Tư Đồ Ngọc, tươi cười nói :



- Người ngu ngốc như Ngọc đệ giờ đây cũng thấy có vẻ thông minh đấy, thực là quý hóa quá.



Tư Đồ Ngọc cười đáp :



- Tỷ tỷ thực là người có lòng từ bi, đã chỉ dạy cho tiểu đệ nhiều.



Nói xong chàng đã lao ngay vào trong lòng Tiêu Lộng Ngọc tức thì.



Tiêu Lộng Ngọc đâu nỡ cự tuyệt, giây lâu sau nàng mới khẽ đẩy đầu chàng ra.



Lúc này đưa mắt nhìn tới Quát Thương mê cung thì thấy ngọn lửa đã tàn.



Tiêu Lộng Ngọc thở dài đỏ mặt, khẽ mắng Tư Đồ Ngọc :



- Ngọc đệ thực là người quá ngu ngốc, không lo gì đến đại sự cả. Chúng ta phải đi tới Mê cung để tìm chứng nhân chứ.



Tư Đồ Ngọc thấy Tiêu Lộng Ngọc một mặt cất tiếng nói, một mặt khác lại vuốt lại mái tóc lòa xòa, gương mặt của nàng tuyệt đẹp chẳng khác gì một vị tiên nữ bất giác chàng nuốt nước bọt than :



- Ngọc tỷ, tiểu đệ nhớ nhung... tiểu đệ hận không được...



Tiêu Lộng Ngọc lạnh lùng đỡ lời :



- Hận không được thế nào? Ngọc đệ ăn nói phải nên giữ mồm giữ miệng không thì ngu tỷ cho một cái bạt tai đấy.



Tư Đồ Ngọc thè lưỡi ra, cười nói :



- Ối chao ôi! Tỷ tỷ hung dữ quá! Những lời tiểu đệ nói đều là những lời xuất phát tự tâm can, chứ đâu có phải là những lời nói bậy bạ. Tiểu đệ hận không được chiêm ngưỡng mãi Ngọc tỷ.



Lời của Tư Đồ Ngọc nói vô cùng si mê, khiến Tiêu Lộng Ngọc phải đỏ mặt xấu hổ, lấy tay che mặt cười nói :



- Ngọc đệ đừng ăn nói hàm hồ quá như vậy, chúng ta đi thôi.



Tư Đồ Ngọc gật đầu ưng chịu, thế là đôi bạn tình lữ trong võ lâm nắm tay nhau cùng đi xuống núi. Trước khi hai người tới Mê Hồn giáp, đi vào những con đường ngoằn ngoèo quanh co để tới Quát Thương mê cung thì ngọn lửa đã tắt, một tòa cung điện nguy nga đồ sộ đã cháy thiêu ra tro, không còn một viên gạch vụn. Tiêu Lộng Ngọc nhìn Tư Đồ Ngọc, cười nói :



- Ngọc đệ đi bên tay trái, còn để ta đi bên tay mặt để xem cho kỹ đống gạch ngói ngổn ngang kia xem có bao nhiêu người đã bị chết thiêu trong đó.



Lời nói vừa dứt, tà áo trắng đã tung bay, Tư Đồ Ngọc cũng chiếu theo lời dặn dò của Tiêu Lộng Ngọc mà cũng quan sát rất kỹ lưỡng.



Hai người đi quan sát rất chu đáo tất cả những đống gạch vụn đó, rồi cả hai cùng về trước cửa cung ngày trước, Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :



- Ngọc đệ, bên phía ta chẳng tìm thấy một cỗ xương khô cháy sém nào cả, còn bên phía của Ngọc đệ thì sao?



Tư Đồ Ngọc vui vẻ cười nói :



- Bên phía của tiểu đệ cũng chả tìm thấy gì cả. Bây giờ thì tiểu đệ bội phục tỷ tỷ lắm, tỷ tỷ suy đoán thật là chính xác. Có lẽ đúng là bọn anh em Mê cung Ngũ sát đã tự châm lửa đốt cơ nghiệp của họ.



Tiêu Lộng Ngọc làm thinh không nói, lông mày nhíu lại. Tư Đồ Ngọc hiểu lầm, cười nói :



- Tỷ tỷ, lần này tiểu đệ bội phục tỷ tỷ thật, chẳng khác gì câu nói của Mạnh Hoạch khi xưa trước mặt Gia Cát Võ Hầu: “thần oai của thừa tướng, dân Nam man chúng tôi không dám làm phản nữa”. Tỷ tỷ... tại sao tỷ tỷ còn giận?



Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu nói :



- Ta đâu có giận gì Ngọc đệ đâu? Ta đang nghĩ tới một việc...



Tư Đồ Ngọc nói :



- Tỷ tỷ nghĩ gì?



Tiêu Lộng Ngọc đáp :



- Ta nhớ tới lời Ngọc đệ nói lúc nãy rằng anh em Mê cung Ngũ sát đã có chí sáng lập tân phái để tranh bá đồ vương trên giang hồ. Việc này còn không sợ người ngoài biết đến, vậy còn có việc cơ mật gì mà cần phải giấu diếm?



Tư Đồ Ngọc khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc, mỉm cười hỏi :



- Có phải tỷ tỷ lại trách tiểu đệ đã phản bác lý luận của tỷ tỷ không?



Tiêu Lộng Ngọc tươi cười nói :



- Đâu có thế, ta muốn tìm ra sự thật.