Đại Tình Hiệp
Chương 3 : Gan hiệp sĩ, dạ anh hùng
Ngày đăng: 14:37 18/04/20
Tư Đồ Ngọc gượng cười, nói :
- Tuy chuyện là thế nhưng Thuần Vu tiền bối đã lìa bỏ cõi trần.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười cướp lời :
- Tư Đồ huynh hà tất phải lo lắng. Bổn cô nương biết rằng trừ việc có giấy chứng nhận và có chữ ký của Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán ra còn có một con đường tắt có thể tham dự Thiên Trì hội.
Tư Đồ Ngọc gật đầu, nói :
- Tại hạ cũng biết đó là cần phải có ba vị tuyệt đại cao thủ khảo nghiệm, phải vượt qua ba cửa ải.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười, hỏi :
- Tư Đồ huynh tự nhận công lực còn kém, không dám vượt qua ba cửa ải đó à?
Tư Đồ Ngọc cau may, cười nói :
- Công lực còn kém đó là điều trở ngại lớn nhất, nhưng trừ phi tại hạ không thể tìm được ra một đường lối nào khác, tại hạ không thích ngông cuồng, chạm trán với các vị tiền bối để mang tội thất lễ.
Tiêu Lộng Ngọc nghe chàng nói như vậy, ra chiều suy nghĩ nhiều lắm.
Tư Đồ Ngọc vội hỏi :
- Tiêu cô nương nghĩ ngợi gì đó?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Bổn cô nương đang nghĩ có nên làm giả chữ ký của Thuần Vu tiền bối để cấp cho Tư Đồ huynh một giấy chứng nhận không?
Tư Đồ Ngọc đăm đăm nhìn vào ngôi mộ mới đắp đầy vẻ thê lương ảm đảm của Thuần Vu Sán mà đau khổ nói :
- Nếu Tiêu cô nương mà có thể giúp tại hạ được một giấy chứng nhận đầy đủ chữ ký của Thuần Vu tiền bối thì cô nương chính là Cửu Thiên Tiên Nữ của tại hạ vậy.
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu, nói :
- Bổn cô nương không đùa giỡn Tư Đồ huynh đâu, quả thật bổn cô nương có biện pháp.
Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hết sức, chàng chỉ tay về phía ngôi mộ, nói :
- Tiêu cô nương, cô nương đùa rỡn rồi. Cứ theo như lời cô nương nói thì Thuần Vu tiền bối có thể giả chết để lánh mặt kẻ thù, chứ không phải là...
Tiêu Lộng Ngọc cắt ngang lời nói của Tư Đồ Ngọc, nghiêm mặt nói :
- Bổn cô nương không hề đùa rỡn Tư Đồ huynh, Thuần Vu tiền bối không phải là lánh mặt kẻ thù, trái lại đã gặp kẻ thù ở trong đường hẹp nên mới bị mưu hại mà chết thảm.
Tư Đồ Ngọc thấy nàng nói có đầu đuôi, hợp lý, dĩ nhiên là phải tin ngay. Chàng cau mày hỏi :
- Tiêu cô nương có biết Thuần Vu tiền bối đã bị ai sát hại không?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu, đáp :
- Biết! Người đã giết Thuần Vu tiền bối là Nghi Sơn tam ác.
Tư Đồ Ngọc biết rằng Nghi Sơn tam ác đó là cao thủ đệ nhất trong phái Hắc đạo ở sáu tỉnh phía Bắc, liền cau mày, nói :
- Nghi Sơn tam ác tuy đều là những kẻ độc ác có tiếng, nhưng công lực vị tất đã hơn Thuần Vu tiền bối là người có địa vị cao trong Thiên Trì kỳ hội.
Tiêu Lộng Ngọc thở dài, nói :
- Tư Đồ huynh nói không sai, nhưng Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt, một trong Tam ác là tay mưu lược ghê gớm. Y đã mở hơn ba chục tửu lầu trên con đường từ Thái Sơn đến Nghi Sơn Tam Ác trang.
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ lùng, hỏi :
- Mở những quán rượu thì có gì là mưu lược?
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Sao không là mưu lược? Thuần Vu tiền bối thích rượu còn hơn mạng sống của mình. Lần trước khi đi ngang Nghi Sơn phó hội, dọc đường gặp quán rượu là vào uống, mà mỗi lần uống là say túy lúy, thì những tửu lầu của Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt có khác gì những quán rượu thường đâu, ngay cả chủ nhân quán rượu cũng là người địa phương chất phác. Vì vậy mà Thuần Vu tiền bối mới không nghi hoặc, tận hứng nghiêng chén, uống cho thật phỉ trí. Đến khi tới Nghi Sơn, thì Thuần Vu tiền bối đã say khướt, nghe tiếng chân người rầm rập bước tới thì ông ta đã quay ra ngủ, đánh một giấc Nam Kha.
Tư Đồ Ngọc nghe nói, gai ốc trên mình nổi cả lên, nghiến răng nói :
- Tên Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt thật quá lợi hại.
Nói tới đây, chàng đột nhiên chắp tay vai chào Tiêu Lộng Ngọc một cái, định tung mình lên ngựa.
Tiêu Lộng Ngọc liền hỏi :
- Tư Đồ huynh đi đâu mà vội vàng thế?
Tư Đồ Ngọc ánh mắt loang loáng, hào khí hiện rõ trên nét mặt, dõng dạc nói :
- Tiểu đệ không biết việc này thì thôi, chứ đã được Tiêu cô nương cho biết thì tại hạ không thể nào làm ngơ cho được. Tại hạ muốn một ngựa một kiếm chạy đến Nghi Sơn giết cho hết lũ Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt mang thủ cấp về đây để làm lễ trước mộ Thuần Vu tiền bối, lam cho tiền bối được mát lòng hả dạ ở dưới Cửu Tuyền.
- Lời Tư Đồ bằng hữu nói ám chỉ gì?
Tư Đồ Ngọc sang sảng giọng nói :
- Suốt một con đường từ Thái Sơn dẫn tới đây, hơn ba mươi tửu lâu mới được mở ra. Những tửu lâu đó của ai? Chắc Ngô nhị đương gia phải biết chứ? Thuần Vu tiền bối là người thích rượu còn hơn mạng sống của mình, cho nên gặp quán là vào, gặp rượu là uống, uống cho đến say mèm, đến lúc tới được Nghi Sơn Tam Ác trang thì cả một thân thế anh hùng, danh tiếng lẫy lừng trong thiên hạ, với một công lực ghê gớm đã không thể nào chống lại được tửu lực, cho nên mới...
Ngô Hồng Liệt nghe nói tới đây, đập bàn quát :
- Tư Đồ Ngọc, chẳng lẽ các hạ lại cho là tôi bày ra cái kế ấy hay sao?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tại hạ không có chứng cớ gì xác thực, không dám nói thẳng ra như vậy, nhưng hơn ba mươi tửu lâu mới mở kia thì sau cái chết của Thuần Vu tiền bối đã theo nhau mà đóng cửa hết. Điều này là sự thật.
Ngô Hồng Liệt tuy bị Tư Đồ Ngọc soi mói mưu gian của mình, nhưng trước mặt mọi người, dại gì mà mình thừa nhận? Y liền cười nhạt, quắc mắt nói :
- Tư Đồ bằng hữu, tục ngữ có câu: “Nói có sách mách có chứng”. Các hạ đã không có chứng cớ gì mà chỉ bằng vào mấy lời nói suông chẳng lẽ lại tưởng...
Tư Đồ Ngọc đột nhiên phá ra cười sằng sặc, khiến tất cả mọi người trong sảnh đường phải sửng sốt, không hiểu chàng định hành động gì?
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ bực bội cau mày hỏi :
- Tư Đồ huynh, huynh cười gì vậy?
Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt thấy đã gần tới lúc hai bên phải giao chiến mà Điền Cổ Lệ vẫn gọi đối phương là Tư Đồ huynh thì tức bực lắm. Y đưa mắt nhìn cô em gái dâm đãng một cái.
Tư Đồ Ngọc không thèm để ý tới lòng tốt của Điền Cổ Lệ. Chàng vẫn ngạo nghễ, sang sảng giọng nói :
- Tại hạ cười là cười Ngô nhị đương gia quá khinh dể người đời. Nếu tại hạ có bằng cớ hẳn hoi thì Ngô nhị đương gia nghĩ sao?
Ngô Hồng Liệt cười nhạt, nói :
- Ngươi có vẻ tự phụ lắm thì phải. Ở đời đừng nên kiêu ngạo như thế. Chẳng lẽ ngươi lại không có lỗi gì hay sao? Ngươi hoàn toàn lắm hử?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu, đáp :
- Tại hạ không cho mình là con người hoàn toàn, tại hạ cũng không giỏi giang gì nhưng tại hạ dám xông vào nơi hang hùm nọc rắn là Nghi Sơn Tam Ác trang này.
Trong sảnh đường, Mạc Tà đảo Phi Long trại chủ và Thiết Tý Phi Long Lư Minh, hai người bổn tính cuồng bạo, vốn cho mình là cao thủ võ lâm, hơn nữa lại có mối giao tình rất thắm thiết với Ngô Hồng Liệt cho nên không thể nào nhịn được, bèn cười nham hiểm, xen lời :
- Tư Đồ bằng hữu đã khinh thường thiên hạ như vậy thì Lư Minh này trước hết xin được lãnh giáo võ công của bằng hữu.
Tư Đồ Ngọc vốn biết rằng nói suông cũng chẳng ích gì, cẩn phải đánh nhau cho nên chàng liền gật đầu, cười nói :
- Được Tư Đồ Ngọc này một mình một kiếm, một mình xông vào Nghi Sơn, rất may lại gặp được nhân vật lục lâm ở sáu tính miền Bắc là Lư trại chủ thật là hân hạnh. Hân hạnh!
Lời chàng nói thật là rõ ràng, cử động lại càng nhanh nhẹn sảng khoái. Vừa nói, chàng vừa đứng dậy đi ra khỏi sảnh đường.
Truy Hồn Tẩu Tống Minh và Thiết Toan Tú Tài Ngô Hồng Liệt thấy vậy, trong lòng cũng hơi mừng rỡ, bởi vì cái việc mà người trong võ lâm tối kỵ nhất là lúc động thủ không biết đối phương thâm hiểm như thế nào? Nay Thiết Tý Phi Long Lư Minh đã lên tiếng khiêu khích trước thì đứng ngoài trận có thể quan sát được võ học và chiêu số của Tư Đồ Ngọc để liệu xem công lực của chàng cao siêu tới mức độ nào?
Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ là người tò mò nhất. Nàng muốn xem chàng thanh niên tuấn tú kia có bản lãnh gì mà dám cuồng ngạo xông vào Nghi Sơn để đối đầu với Tam ác.
Quần hào đều lần lượt đứng dậy, lần lượt đi ra ngoài sân.
Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt cũng kéo Truy Hồn Tẩu Tống Minh.
Tống Minh hiểu ý, đi chậm lại hai bước, quay lại nói nhỏ với Ngô Hồng Liệt rằng :
- Nhị đệ định tính sao?
Ngô Hồng Liệt nhíu đôi lông mày, lặng lẽ đáp :
- Kẻ kia tới đây không có ý tốt, vậy ta phải đề phòng kỹ, đại ca hãy sẵn sàng cây Truy Hồn bút để chờ xem động tĩnh?
Tống Minh gật đầu, lấy trong ống tay áo ra một bút sắt dài chừng một thước bẩy tấc, đầu bút to độ bảy tấc, cán bút màu đỏ và thô như một cành cây. Đó là cây Truy Hồn bút, Tống Minh đưa cây Truy Hồn bút cho Ngô Hồng Liệt.
Thì ra cây Truy Hồn bút ấy vốn là thứ binh khí khiến cho Truy Hồn Tẩu thành danh trên giang hồ, cho nên đó là một thứ khí giới lợi hại vô song.
Ngoài việc có thể dùng cây bút ấy mà tấn công địch, nó còn chuyên dùng để phá khí công của Đạo gia, có thể đánh vào huyệt đạo nhưng ngoài ra nó còn ba chỗ diệu dụng khác nữa.
Diệu dụng thứ nhất là chỗ đầu bút bằng sắt dài ba tấc kia có thể nhân lúc địch thủ không đề phòng mà phi ra để đả thương địch thủ.
Diệu dụng thứ hai là sau khi đầu bút được phóng ra thì phần còn lại tức thời mở ra bốn phía phun ra một thứ Vô hình độc phấn, khiến cho đối phương dù có tài nghệ cao siêu đủ sức tránh khỏi đầu bút cũng phải bị thứ vô hình độc phấn bắn trúng mà mê nam bất bỉnh.
Diệu dụng thứ ba là trong lòng quản bút có giấu mấy chục cây độc trâm đề phòng khi đầu bút và độc phấn không thể nào hại được đối phương thì độc trâm sẽ được phóng ra để hại các tay tuyệt đại cao thủ.
Tống Minh bổn thân võ công đã không phải là tầm thường, huống hồ nay lại có thứ binh khí cực kỳ lợi hại và âm độc như thế nên mới trở thành nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong đám lục lâm ở sáu tỉnh miền Bắc và mới được ngôi thủ lãnh của Nghi Sơn Tam Ác trang.
Ngô Hồng Liệt tiếp lấy cây Truy Hồn bút xong, đem giấu vào trong bụng, tự lấy làm yên dạ lắm, bởi vì nếu như công lực của Tư Đồ Ngọc có đến mức xuất quỷ nhập thần thì y cũng đã nắm chắc chín mươi chín phần trăm phần thắng trong tay.
Y đã có cách giết kẻ địch dễ dàng trong chớp mắt.