Đại Tình Hiệp
Chương 38 : Hồi 38
Ngày đăng: 14:37 18/04/20
Đinh nương nương bất chợt dừng chân lại, “Hừ” giọng mũi một tiếng rồi cười nhạt rất lạnh lùng.
Tư Đồ Ngọc đã thấy muốn run lên, trong bụng thầm đoán đối phương hẳn đã phát giác ra điều gì khác lạ.
Quả nhiên Đinh nương nương mắt nhìn chầm chậm vào mặt Ngọc Kiều Nga, lạnh lùng hỏi :
- Nga nhi, con có nhận thấy có điều gì nhiêu khê rắc rối không?
Ngọc Kiều Nga hồn nhiên hỏi lại :
- Nhiêu khê cái gì? Rắc rối cái gì?
Đinh nương nương đưa cặp mắt liếc nhanh như luồng điện lạnh lùng quét ra tứ phía, ánh mắt đó cũng lướt qua cả phía trên người Tư Đồ Ngọc, đôi mày liễu của bà ta cau lại. Bà ta nói :
- Không biết khu rừng này sâu được bao nhiêu mà thầy trò ta cứ đi mãi vẫn chưa ra khỏi ngoài rừng?
Ngọc Kiều Nga bị sư phụ hỏi một câu bất ngờ khiến nàng ta bỗng tỉnh ngộ, nói :
- Ân sư nói đúng đấy. Con cũng cảm thấy thầy trò ta cứ đi đi lại lại mãi mà sao con thấy quanh quẩn lại về chỗ này, giống hệt chỗ lúc trước ta đã đi qua?
Tư Đồ Ngọc nằm nghe rõ ràng thầy trò Ngọc Kiều Nga nói tới đây, thì trong lòng chàng cũng nảy ra một mối nghi ngờ, rồi chàng chợt hiểu rằng chắc hẳn Đoàn Thiên Hùng đã bố trí tại khu rừng này mà khuynh đảo âm dương, lập ra một thứ Mê Tích trận pháp, mới khiến cho thầy trò Đinh nương nương bị ảnh hưởng bởi chỗ kỳ diệu của trận pháp, làm cho mê hoặc, không phân biệt được ra phương hướng, rồi cứ thế mà quanh đi quẩn lại, vẫn ở bên cạnh Tư Đồ Ngọc.
Nỗi nghi ngờ này vừa dứt thì nỗi nghi hoặc khác lại nổi ngay lên trong lòng chàng.
Nói rằng nghi niệm khác là vì cái loại khuynh đảo âm dương Mê Tích trận pháp nọ thật là hết sức cao thâm, bởi vì trận pháp này lợi dụng cây cối thiên nhiên, thêm thắt sự bố trí vào, tức thời có thể phát huy cái chỗ diệu dụng của nó. Thật là một trận pháp khó đạt tới chỗ cao siêu tuyệt đỉnh.
Vậy Đoàn Thiên Hùng là nhân vật như thế nào?
Đoàn Thiên Hùng đã dùng thủ pháp điểm vào huyệt đạo của chàng, rõ ràng là một thủ pháp tinh ảo tuyệt luân, lại còn bố trí nổi một trận pháp mê hoặc nổi Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, há chẳng đáng cho người ta phải vừa kính vừa phục hay sao?
Một nhân vật cao minh như thế, có thể nói làm sư phụ cho Trình Di Siêu cũng thừa sức, thế mà tại sao lại chỉ hạ mình mạo xưng làm sư huynh cho Trình Di Siêu mà thôi?
Trong lúc Tư Đồ Ngọc đang hoang mang hoài nghi như vậy, thì đã nghe thấy Ngọc Kiều Nga hướng vào Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, hỏi :
- Ân sư, cứ trông thấy quang cảnh trước mắt thầy trò ta đây, thì chẳng lẽ lại giống như lúc ở trên Bách Thảo nham, thầy trò ta lại bị hãm ở trong một cái trận pháp ảo diệu nào rồi đó chăng?
Câu nói này của Ngọc Kiều Nga đã làm cho Tư Đồ Ngọc cởi mở được một mối nghi ngờ.
Bằng vào câu nói này, chàng đã hiểu là trên Bách Thảo nham, nơi vị Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa ẩn cư, cũng đã có bố trí một trận pháp thần kỳ tuyệt diệu, và chính trận pháp này đã cản trở, không cho thầy trò Đinh nương nương xâm nhập.
Tới đây đã thấy Đinh nương nương cười khẩy một tiếng, nói :
- Nga nhi đã đoán đúng rồi đó, thầy trò chúng ta hiện đang bị đối phương hãm vào trong một trận pháp thần kỳ.
Ngọc Kiều Nga cười nói :
- Ân sư học cao như núi, hiểu biết rộng như bể, chẳng lẽ đối với trận pháp này lại không phá nổi hay sao?
Đinh nương nương đỡ lời :
- Ai bảo là ta không phá nổi? Nếu lúc nãy mà ta giở tới tài phá trận của ta ra, thì chỗ ở của Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa sớm đã tan thành bình địa rồi.
Ngọc Kiều Nga hỏi :
- Ân sư nói là thừa sức phá trận, tại sao lại chưa ra tay để bắt lấy tên Tư Đồ Ngọc giao cho Nga nhi, mặc cho Nga nhi xử trí, Nga nhi quyết hút sạch toàn thân tinh tủy của nó. Có như thế mới giải được mọi nỗi uất ức của Nga nhi.
Tư Đồ Ngọc nằm bên gốc cây nghe thấy thế, tóc gáy lạnh buốt, tự nhiên gợn nổi da gà lên khắp châu thân.
Đã thấy Đinh nương nương cười nói :
- Có điều Nga nhi chưa được hiểu rõ. Nếu ta không hiểu Tư Đồ Ngọc là đệ tử của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ thì thôi, như nay ta đã biết nó chính là đệ tử của Lương Thiên Kỳ rồi thì nhất định ta phải tha cho nó một phen.
Ngọc Kiều Nga thất thanh kêu lên :
- Ân sư, chính vì... vì khiếp sợ Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ hay sao? Hoặc giả ân sư với ông ta có quan hệ gì thâm hậu thế?
Đinh nương nương lắc đầu, cười nói :
- Nga nhi, con đoán sai hết rồi. Ta không khiếp sợ Lương Thiên Kỳ chút nào, lại cũng không có chút liên hệ thâm hậu gì với ông ta cả.
Ngọc Kiều Nga cau mày lại, nói :
- Nếu đã như thế thì ân sư sao lại đối xử đặc biệt với đồ đệ của Lương Thiên Kỳ như vậy?
Đinh nương nương ánh mắt chuyển động một cách cực kỳ nham hiểm, cười the thé nói :
- Nga nhi có điều vẫn chưa được hiểu rõ. Nếu ta đả thương Tư Đồ Ngọc, như thế có phải là tự nhiên ta thành ra một kẻ địch chính diện của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ không?
Ngọc Kiều Nga thấy ân sư nói như vậy, tươi cười nói :
- Đệ tử đã hiểu rồi, như thế có nghĩa là ân sư chỉ muốn là kẻ địch thứ yếu của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ phải không?
Đinh nương nương gật đầu, cười nói :
- Đúng đó, ta chỉ muốn đứng một bên, còn phía chính diện đối địch với Lương Thiên Kỳ thì ta nhường cho một kẻ địch lý tưởng của ông ta.
Ngọc Kiều Nga ngơ ngác, xem như chưa hiểu, vội hỏi :
- Kẻ địch lý tưởng của Lương Thiên Kỳ là ai vậy, thưa ân sư?
Tư Đồ Ngọc kêu “Ối chà” một tiếng, Tư Đồ Hậu đã tươi cười và cất tiếng nói tiếp ngay :
- Trong đó có một giai thoại võ lâm rất lý thú, lão đệ có muốn nghe không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :
- Xin lão nhân gia kể cặn kẽ cho tại hạ nghe, tại hạ xưa nay vốn rất ưa nghe những chuyện thú vị trong võ lâm.
Tư Đồ Hậu nghe chàng nói như thế, liền tươi cười nói :
- Câu chuyện này tuy thuộc vào loại chuyện giai thoại, nhưng lại vào loại rất bí mật, thành thử trong đương thế võ lâm biết chuyện được này không ngoài năm người.
Nghe thấy Tư Đồ Hậu nói như vậy, Tư Đồ Ngọc lại càng hiếu kỳ muốn biết chuyện thêm.
Tư Đồ Hậu giơ cái lưỡi phủ sáu mươi tám cân lên, quay đi quay lại một cái, rồi tươi cười nói :
- Cây phủ này do một người bạn già của lão phu tên gọi là Mạnh Khang, bình sinh rất tinh luyện về nghề rèn đúc.
Tư Đồ Ngọc gật đầu xen lời :
- Vãn bối cũng được biết vị lão nhân gia nổi danh về nghề rèn đúc binh khí, có ngoại hiệu là Trại Âu Dã, nhưng nghe đâu như vị đó đã quy tiên rồi thì phải?
Tư Đồ Hậu thở dài một tiếng, buồn bã nói :
- Không sai! Vị lão hữu Mạnh Khang nọ của ta đã quy tiên từ ba năm nay rồi!
Tư Đồ Ngọc nói :
- Lão nhân gia tự nhiên đề cập tới chuyện Mạnh lão nhân gia đã quy tiên rồi để làm chi?
Tư Đồ Hậu gượng cười đáp :
- Nguyên do vì người bạn già họ Mạnh của ta lúc còn sống đã có lần may mắn được gặp vị Cự Phủ Tiều Phu trong Thần Châu tứ dật, có mượn cây phủ xem qua.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Vị Cự Phủ Tiều Phu có cho mượn cây phủ không?
- Tự nhiên là cho mượn chứ. Vị Cự Phủ Tiều Phu đó cũng hành động giống như hồi nãy ta thử thách lão đệ vậy, hỏi vị bạn già họ Mạnh của ta có đoán nổi xem cây phủ của ông ta nặng bao nhiêu không?
Tư Đồ Ngọc cau đôi mày kiếm lại tươi cười nói :
- Vị Mạnh lão nhân gia đó là một người nổi danh về tuyệt kỹ rèn đúc binh khí, thì tự nhiên là phải đoán ra ngay được là nó nặng một trăm ba mươi sáu cân chứ.
Tư Đồ Hậu ha hả cười to nói :
- Nếu người bạn già họ Mạnh của ta mà lúc đó nói ngay ra rằng cây phủ nặng một trăm ba mươi sáu cân, thì ông ta không thể nào được gọi là một nhà chuyên môn và câu chuyện đó cũng không còn có gì được gọi là thú vị nữa.
Tư Đồ Ngọc nghe nói lòng hiếu kỳ càng sôi nổi thêm, vội cất tiếng hỏi :
- Mạnh lão nhân gia đã không nói cây phủ nặng một trăm ba mươi sáu cân, vậy ông ta nói nó nặng bao nhiêu?
Tư Đồ Hậu mỉm cười nói :
- Người bạn già họ Mạnh của ta cầm lấy cây phủ đã danh trấn võ lâm đó nhắc đi nhắc lại trong tay, rồi mỉm cười nói: “Cây búa này tuy thường vẫn cho là nặng một trăm ba mươi sáu cân, nhưng nếu nói đến trọng lượng xác thực của nó thì phải nói là nó chỉ nặng một trăm ba mươi lăm cân hơi yếu một chút. Nói cho đúng hơn thì phải nói là nó nặng một trăm ba mươi tư cân rưỡi”.
Tư Đồ Ngọc than lên một tiếng, nói rằng :
- Chỉ dùng tay nhấc lên một cái, thế mà có thể nói ngay ra trọng lượng xác thực là bao nhiêu, quả thật vị Mạnh lão nhân gia nọ không hổ là Trại Âu Dã.
Tư Đồ Hậu cười nói :
- Chuyện đời đều cũng do quen tay mà ra. Người bạn già họ Mạnh của ta suốt ngày làm việc tại lò rèn, thì tự nhiên là phải hơn những người thường về khả năng ước lượng trọng lượng của những món đồ rèn đúc chứ?
Tư Đồ Ngọc tươi cười nói :
- Vãn bối chỉ e rằng ngay vị Cự Phủ Tiều Phu trong nhóm Thần Châu tứ dật nọ chính ông ta cũng phải chưa vị tất đã biết cây búa của ông ta trọng lượng xác thực là bao nhiêu.
Tư Đồ Hậu nói :
- Trước đó thì không biết, nhưng sau đó thì biết rồi.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Vãn bối đoán rằng: Sau đó đại khái vị Cự Phủ Tiều Phu nọ vẫn tin tưởng cây búa của mình nặng đúng một trăm ba mươi sáu cân, liền tỏ ý không phục mà tranh biện quyết liệt với Mạnh lão gia phải không?
Tư Đồ Hậu mỉm cười nói :
- Nào chỉ có tranh biện không mà thôi đâu, hai người đó lại còn đánh đố với nhau nữa.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Nếu đánh đố thì quá nửa phần thắng thuộc về Mạnh lão nhân gia rồi còn gì?
Tư Đồ Hậu gật đầu mỉm cười, đáp :
- Người bạn già họ Mạnh của ta lúc bấy giờ một mặt chuẩn bị để đem cân cây Cự Phủ, một mặt thì nói cho vị Cự Phủ Tiều Phu nọ được hay rằng: Khi cây Cự Phủ nọ được chế luyện thì đúng là một trăm ba mươi sáu cân, nhưng khi đem vào lửa ra rồi thì cây búa đó bị hao mất một cân rưỡi.