Đại Tình Hiệp
Chương 44 : Người trẻ tuổi phân tích chứng cớ
Ngày đăng: 14:37 18/04/20
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị cười nói :
- Nghĩ lại thật xấu hổ. Nếu không nhờ Lâm huynh trận cuối cùng đã thắng được Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa thì mấy tên bạc đầu chúng ta chỉ còn một cách là tôn trọng lời hứa mà cùng tập thể tự vận thôi.
Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô nét mặt xa xầm, gượng cười nói :
- Con Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa tuổi tuy nhỏ, nhưng võ công thật là cao cường. Lão phu dù đã đem hết sức mình ra đấu mà vẫn không chiếm được thượng phong.
Tăng Nại Hàn mỉm cười hỏi :
- Thế còn sau cùng, tại sao Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa lại trúng một chưởng?
Lâm Thắng Bô đáp :
- Xấu hổ lắm. Đó không phải là do bản lãnh của lão phu. Lúc Ngọc Kiều Oa đang động thủ, bỗng nhiên toàn thân rung động, có vẻ như bị ám toán nên chưởng pháp bị chậm lại. Lão phu không bỏ qua cơ hội liền tung ra một chưởng thật mạnh.
Cơ Hướng Vị nhìn Lâm Thắng Bô, môi ông ta hơi động đậy như muốn nói, nhưng lại thôi, Lâm Thắng Bô hiểu ý cười nói :
- Cơ huynh đừng trách đệ, vì với tuổi tác chúng ta trong võ lâm cũng có đôi chút tiếng tăm. Nếu là lúc bình thời thì quyết không nên thắng một cách không chính đáng như vậy mới phải, nhưng nay sự việc lại khác. Điều thứ nhất, vì Bốc huynh, Cơ huynh bị người ám toán nên lúc đầu đã bị thua một cách oan uổng. Điều thứ nhì, là nếu không thắng được trận cuối cùng, thì Thần Châu tứ dật chẳng những người đã chết mà danh dự lại chẳng còn! Bởi vậy, đệ vừa thấy có cơ hội lẽ nào lại bỏ qua.
Tăng Nại Hàn ha hả cười nói :
- May mà lão đệ lại biết tùy cơ ứng biến, chứ nếu không ta đã phải đập Thiên linh cái hay là phải treo cổ mình trên cây Hạnh hoa mất rồi.
Cự Phủ Tiều Phu cau mày nói :
- Không hiểu người nào mà lại không rung động trước sắc đẹp, lại đi ám toán Ngọc Kiều Oa như vậy! Bây giờ nghĩ lại ta vẫn cảm thấy rất lạ lùng.
Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :
- Ai là người ám toán Thiên Ma Băng Nữ? Tạm thời chúng ta chẳng cần biết tới, mà ta cần phải tra xét cho kỹ lưỡng kẻ đã ám toán Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ lão nhân gia mới là việc cần.
Cự Phủ Tiều Phu gật đầu nói :
- Tư Đồ lão đệ nói rất phải. Việc này cần phải tra xét cho kỹ càng. Bởi vì phạm vi cũng không rộng, người bị hiềm nghi chỉ có ta Bốc Nghĩa Nhân cùng Thần Châu nhị dật kia là Lâm Thắng Bô và Tăng Nại Hàn thôi.
Cơ Hướng Vị đứng bên cạnh cười nói :
- Bốc huynh tại sao lại bỏ qua hiền đệ? Người bị hiềm nghi là Thần Châu tứ dật mới đúng chứ?
Cự Phủ Tiều Phu nghe xong giật mình nói :
- Lão đệ là người bị ám toán thì tại sao lại bị liệt vào những người bị hiềm nghi?
Cơ Hướng Vị mỉm cười nói :
- Tại sao lại không thể được? Ta có thể vốn không bị ám toán mà lại giả bộ như bị ám toán, cố ý bại trận không được hay sao?
Ông ta nói xong câu này, Thần Châu tam dật đều giật mình kêu lên một tiếng. Cơ Hướng Vị quay sang Tư Đồ Ngọc, mỉm cười nói :
- Tư Đồ lão đệ ta xem đệ như người tai mắt sắc bén, lại rất thông minh, vậy xin mời lão đệ phân tích giùm hộ chúng ta, xem ai là người đáng bị nghi ngờ nhất? Không lẽ lại để cho bọn ta tự bào chữa lấy mình hay sao?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :
- Cơ lão tiền bối người chẳng cần phải làm chuyện đó.
Cơ Hướng Vị ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao lại không phải? Nếu không phanh phui vấn đề đó cho sáng tỏ thì chẳng lẽ mỗi cá nhân lại phải chịu hai tiếng hiềm nghi hay sao?
Tư Đồ Ngọc nhíu mày đáp :
- Bởi vì Cơ lão tiền bối nếu làm việc đó thì chính là muốn tìm cách giết mình.
Cơ Hướng Vị càng ngạc nhiên thêm hỏi :
- Tìm cách tự giết mình? Ta vẫn chưa hiểu ý Tư Đồ lão đệ muốn nói gì?
Tư Đồ Ngọc bật cười nói :
- Gọi là tìm cách giết mình là bởi vì nếu vãn bối y theo lời Cơ lão tiền bối đối với Thần Châu tứ dật các vị mà phân tích kỹ càng thì người đáng bị nghi ngờ nhất chính là lão tiền bối.
Cơ Hướng Vị ngạc nhiên há hốc miệng nói :
- Ta... ta lại là người bị nghi ngờ nhiều nhất sao?
Ông ta hơi ngừng một chút, nét mặt đanh lại trầm giọng nói :
- Tư Đồ lão đệ cứ thử phân tích xem ai là người bị hiềm nghi nhất. Ta xin chú ý nghe lời cao luận.
Tư Đồ Ngọc gật đầu, cười nói :
- Được, vãn bối xin thử, nhưng nếu có chỗ nào không vừa ý thì bốn vị lượng thứ cho.
Thần Châu tứ dật cùng gật đầu, Tư Đồ Ngọc đưa tay trỏ vào Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân đôi mắt sáng ngời nói :
- Theo vãn bối thì người thứ nhất không đáng bị nghi ngờ là Cự Phủ Tiều Phu Bốc lão tiền bối. Bởi vì khi Cơ lão tiền bối bị độc xà cắn trúng liền vận hành công trị thương, lo lắng cho mình còn không xong, lẽ nào lại còn giúp cho người khác được?
Cự Phủ Tiều Phu cười nói :
- Đa tạ! Đa tạ! Tư Đồ lão đệ đã bào chữa cho ta. Ơn đó thật là chẳng phải là nhỏ.
Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn nói :
- Tăng lão tiền bối cũng không đáng nghi ngờ. Bởi vì lão tiền bối đã thắng Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm trận đầu tiên. Nếu như Tăng lão tiền bối mà cấu kết với Thần Châu tứ hung thì tại sao trận đầu tiên lại làm giảm nhuệ khí của đối phương ngay.
Cự Phủ Tiều Phu “À” lên một tiếng, có vẻ như bị Mạnh Băng Tâm hỏi đến đỡ miệng, không còn cách trả lời được.
Tư Đồ Ngọc chợt vỡ lẽ, biết rằng Cự Phủ Tiều Phu bên ngoài mặt tuy là hết sức bênh vực cho ân sư mình, nhưng thực tế thì ý của lão ta là muốn dụ cho Mạnh Băng Tâm hỏi ngược lại như thế nào.
Bây giờ mục đích đã đạt mà vẫn chưa để lộ một chút sơ hở nào, tự lão ta nếu không có sự khéo léo dè dặt đã có sự cảnh giác trong lòng cũng quyết không khiến chàng phải nghi ngờ. Xem như vậy, người này tâm địa thật là thâm hiểm đến mức nào?
Mạnh Băng Tâm thấy Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân ấp úng không trả lời được, liền quét cặp mắt sáng quắc nhìn vào Thần Châu tam dật kia cau mày nói :
- Ba vị bạn cũ ở Thiên Trì, các người cũng đã nhận tên Lương Thiên Kỳ ở Hoàng Sơn là thật và người ở Bắc Thiên Sơn là giả, đó là một giả thuyết thứ nhất, thì với giả thiết thứ hai là tên ở Hoàng Sơn là giả, còn tên ở Bắc Thiên Sơn là thật, chẳng lẽ cũng không có sự phủ nhận nào à?
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn, Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị ba người đều lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau.
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Cơ Hướng Vị mới chậm rãi lên tiếng nói :
- Đã có giả thuyết thứ nhất, dĩ nhiên cũng phải có giả thuyết thứ hai, chẳng qua...
Mạnh Băng Tâm chăm chú nhìn Cơ Hướng Vị lạnh lùng hỏi :
- Cơ huynh sao lại ấp úng như thế? Có việc gì cứ nói thẳng ra đi!
Cơ Hướng Vị thấy Mạnh Băng Tâm hỏi ép mình như thế, đành phải lên tiếng nói :
- Theo sự hiểu biết của riêng lão phu, thì ở Hoàng Sơn Thủy Tín phong tên Lương Thiên Kỳ ngọa bệnh tê bại chắc chắn không thể là giả mạo được.
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn và Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô đồng thanh đỡ lời :
- Chúng tôi cũng đều nghĩ như vậy.
Mạnh Băng Tâm lắc đầu nói :
- Việc này rất quan trọng, chư vị nếu đã nói tên Lương Thiên Kỳ ở Hoàng Sơn là thực thì chưa đủ, trừ phi phải đưa ra một bằng chứng xác thực nào đó mới được.
Cơ Hướng Vị, Tăng Nại Hàn và Lâm Thắng Bô ba người tuy dựa vào tính thẳng thắn của mình mà nói ngay, nhưng nghe thấy Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm bảo phải nêu chứng cớ thì không một ai có cách trả lời được.
Mạnh Băng Tâm cười nói :
- Chư vị bạn cũ ở Thiên Trì tất nhiên đã không có cách thay tên Lương Thiên Kỳ ngọa bệnh ở Hoàng Sơn mà đưa ra một bằng chứng xác thực thì ta lại phải hỏi đến Tư Đồ Ngọc, xem y có bênh vực được gì cho ân sư của y không?
Tư Đồ Ngọc nghe nói, bất giác hoảng sợ, bởi vì mình cũng không có một chứng cớ nào có thể chứng minh rằng ân sư của mình là thật và không phải là người nào khác đã giả mạo.
Nói rồi, quả nhiên Mạnh Băng Tâm quay sang Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Tư Đồ Ngọc...
Ba chữ “Tư Đồ Ngọc” vừa thốt ra đột nhiên sau một cối đá ở gần bên bỗng vang lên một tiếng cười lảnh lót đỡ lời :
- Ta đây cũng có chứng cớ để giải oan cho ân sư của y.
Liền theo tiếng nói, một bóng trắng như tiên nữ giáng trần nhẹ nhàng đáp xuống đương trường, không gây một tiếng động nhỏ, chẳng những Thần Châu tứ dật đã đỏ mặt, mà ngay cả Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm cũng phải ngạc nhiên kinh dị, bởi vì với công phu tập luyện của họ có người núp ở gần bên mà vẫn không hay biết gì, thật đáng là một trò cười cho người trên giang hồ.
Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân giật mình là bởi vì bóng trắng này chính là một trong Thần Châu tứ hung, Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa.
Tăng Nại Hàn, Cơ Hướng Vị, Lâm Thắng Bô ba người cũng đều không ngờ là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa lại dám ta gan lớn mật tới đây một mình. Đã vậy, nàng ta lại còn lên tiếng bảo là có chứng cớ xác thực có thể mình oan cho Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ.
Trong số đó chỉ có Tư Đồ Ngọc là vỡ lẽ, bởi vì mới đây ở đại hội Trung Thu trong Quát Thương mê cung, chàng đã được Truyền âm nhập mật nên biết rằng Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa này chính là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của chàng đã cải trang.
Mạnh Băng Tâm vừa thấy Ngọc Kiều Oa giả trang liền trầm giọng hỏi :
- Ai đó? Người có chứng cớ gì?
Tiêu Lộng Ngọc cười không đáp, cũng chưa lột bỏ lốt cải trang.
Nàng chỉ rút cái Phụng thoa đặt trên mái tóc xuống, hai tay dâng lên cho Nhu Tình Tiên Tử.
Mạnh Băng Tâm đỡ lấy rồi xem qua, sắc mặt bỗng biến đổi chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc, run giọng hỏi :
- Ngươi... ngươi...
Tiêu Lộng Ngọc cúi người có vẻ cung kính lạ thường, cười đỡ lời :
- Đó là vật của gia sư ban cho.
Mạnh Băng Tâm vội vàng hỏi :
- Gia sư của ngươi bây giờ hiện ở đâu?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Hiện giờ người ở trong Tuyệt Tình động, trong Quan Âm giáp thuộc Thái Sơn. Người đang tu luyện để cầu lẽ đạo.
Mạnh Băng Tâm chợt nói :
- Khỏi phải nhiều lời, ngươi hãy tiếp một chưởng của ta.
Vừa dứt lời, Mạnh Băng Tâm liền đẩy ra một chưởng. Tiêu Lộng Ngọc lùi lại nửa bước, rồi hữu chưởng đưa lên, ngang nhiên tiếp chưởng của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.
Song chưởng vừa va chạm nhau, bỗng Mạnh Băng Tâm thâu tay về. mỉm cười gật đầu nói :
- Thôi được, ta đi Thái Sơn thăm sư phụ ngươi một phen. Việc ở đây ta giao lại cho ngươi đó.
Nói rồi, Mạnh Băng Tâm quay sang Thần Châu tứ dật khẽ vẫy tay.
Liền theo đó, chỉ thấy một cái bóng trắng bay vút ra khỏi Nam Hoang tử cốc. Mạnh Băng Tâm ra đi như thế, khiến cho Thần Châu tứ dật bất giác đều ngẩn người sửng sốt.