Đại Tình Hiệp
Chương 51 : Khổ nhục kế
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
Đoàn Thiên Hùng đưa tay trỏ Ngọc Kiều Oa rồi quay sang Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Theo như ta được biết thì Tiêu cô nương đã từng giả trang làm Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa rất khéo léo, ngay đến người chị của y là Ngọc Kiều Nga và bọn Thần Châu tứ hung đều không thể nào nhận ra được.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày cười nói :
- Đó là bởi vì dung mạo và hình dáng của y thị tương tự như tiểu muội nên cải trang không mấy khó khăn.
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Ta biết Tiêu cô nương là người gan dạ lại rất thông minh, cho nên mới nhờ đến cô nương giả trang lại một lần nữa.
Tiêu Lộng Ngọc giật mình nói :
- Đoàn huynh muốn tiểu muội lại hóa trang thành Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa để xâm nhập vào trong sào huyệt của bọn họ hay sao?
Đoàn Thiên Hùng thấy vậy liền mỉm cười đáp :
- Tiêu cô nương thấy kế này có gì không ổn?
Tiêu Lộng Ngọc cau mày nói :
- Chỉ sợ là Ngọc Kiều Oa bị mất tích rồi lại quay về ắt khiến cho bọn đại gian ác phải nghi ngờ.
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Tiêu cô nương lo thế rất phải, nhưng không cần cô nương phải đích thân trở lại hang ma, mà chỉ cần cô nương làm như đã bị ta bắt mất thì bọn họ ắt phải phái người đi tìm cứu cô nương trở về. Việc đó không đáng ngại đâu.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Kế này thật rất hay. Xem như vậy thì đối phương tự nhiên là không thể nào nghi ngờ được. Nhưng xin Đoàn huynh đừng có e ngại mà cứ ra tay thẳng cánh, thì kế mới thực hiện được hoàn hảo.
Đoàn Thiên Hùng gật đầu mỉm cười nói :
- Tiêu cô nương mau cải trang đi, ta chẳng những khiến cho cô nương đau ở ngoài da, mà lại làm cho cô nương thực sự bị thọ nội thương, ít ra cũng là phải một hai hôm, không có cách nào mà động đậy được.
Nói tới đây, Đoàn Thiên Hùng quay người ra khỏi rừng tùng để cho Tiêu Lộng Ngọc thay đổi y phục rồi mỉm cười nói :
- Tiêu cô nương, ta cần phải làm cho cô nương ít ra trong một hai hôm không thể cử động được là có dụng ý gì cô nương có biết không?
Tiêu Lộng Ngọc lúc đầu không để ý đến, nhưng nghe Đoàn Thiên Hùng nhắc nhở mới suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói :
- Tiểu muội hiểu rồi. Có lẽ là Đoàn huynh sợ rằng tiểu muội ban đầu xâm nhập vào hang ma đối với mọi vật mọi người tỏ vẻ xa lạ thì rất dễ bị lộ tung tích, đúng không?
Đoàn Thiên Hùng ở ngoài bìa rừng nói vọng vào :
- Đúng vậy. Dung mạo Ngọc Kiều Oa thì Tiêu cô nương có thể giả trang rất giống, ngay cả bản lãnh của y thị cũng không có điều gì khả nghi. Thế nhưng về địa hình trong hang ma và cách xưng hộ tất nhiên là phải xa lạ. Điều đó không thể tránh khỏi để lộ tung tích cho nên ta phải đả thương cô nương nằm liệt giường trong hai ngày, thứ nhất là có thể khiến cho cô nương dưỡng sức. Thứ hai, là trong vòng hai ngày, với sự thông minh tuyệt hảo của cô nương thì tất về tất cả mọi cách xưng hô, cư xử và đường lối trong hang mà có thể thông thạo được.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Đoàn huynh làm việc gì cũng rất chu đáo, thật là một người rất cao minh, khiến cho tiểu muội vô cùng khâm phục. Thế nhưng đối với Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa thực này, Đoàn huynh định xử trí thế nào? Giết hay giam cầm?
Đoàn Thiên Hùng lên tiếng đáp :
- Chúng ta chẳng phải là bọn người có lòng dạ độc ác, trừ phi là gặp việc vạn bất đắc dĩ thì lúc nào cũng tỏ vẻ ôn hòa, cho nên đối với Ngọc Kiều Oa, giết thì không nỡ, mà giam cầm chỉ sợ sinh chuyện bất trắc. Ta định đem y thị đi Thái Sơn giao cho ân sư của tiểu muội xử trí.
Tiêu Lộng Ngọc mừng rỡ nói :
- Như thế thì thật là tốt quá! Ân sư của tiểu muội lúc gần đây tham thiền nhập cũng đến mức khá cao, nếu có thể nhờ được sức của người mà cảm hóa được Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa vốn là một người hung ác thành một người lương thiện thì đó chính là một công đức lớn lao.
Lúc bấy giờ Đoàn Thiên Hùng mới chợt thấy ngôi mộ của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi đã thấp thoáng có bóng người, liền sử dụng Truyền Âm Mật Ngữ bảo Tiêu Lộng Ngọc rằng :
- Tiêu cô nương, cô nương đã cải trang xong chưa? Bọn ma đầu đã xuất hiện. Có lẽ chúng không yên lòng với việc Ngọc Kiều Oa đột nhiên mất tích, đang đi tìm y thị đấy.
Tiêu Lộng Ngọc cũng dùng công lực Truyền Âm Mật Nhập, đáp :
- Đoàn huynh mau vào đây xem tiểu muội cải trang thế nào?
Đoàn Thiên Hùng liền tung mình nhảy bay vào trong rừng tùng, rồi gật đầu cười nói :
- Tiêu cô nương, tài hóa trang của cô nương thật khiến cho Đoàn Thiên Hùng này khâm phục vô cùng. Bây giờ cô nương hãy đứng đợi một lát, để ta đem giấu Ngọc Kiều Oa thật đi.
Nói dứt lời, Đoàn Thiên Hùng vác Ngọc Kiều Oa nhảy vào rừng sâu. Tiêu Lộng Ngọc gặp việc gì cũng rất bình tĩnh, nhưng giờ đây trong lòng bất giác lại không tự chủ được, phập phồng lo ngại.
- Muội muội! Loại Tỷ Ngọc Tiên của ân sư có công hiệu như thần, muội muội đã uống hết cả bình rồi chẳng lẽ lại vẫn chưa cảm thấy khỏe khoắn chút nào?
Tiêu Lộng Ngọc thừa cơ hội này mà ngầm hỏi về những điều bí mật của bọn họ nên nàng gượng cười, lắc đầu đáp :
- Thương thế của tiểu muội tuy đã bớt nhưng trong đầu óc của tiểu muội hiện giờ tựa như một khối trống rỗng có bao nhiêu chuyện vừa qua đều quên sạch.
Ngọc Kiều Nga ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt mái tóc mây của Tiêu Lộng Ngọc, mỉm cười nói :
- Cái đó thì có việc gì đâu, hảo muội tử có việc gì quên thì cứ hỏi ngu tỷ, ngu tỷ chỉ cần nhắc một chút là muội nhớ lại ngay.
Tiêu Lộng Ngọc suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy không cần phải tự động hỏi nhưng cần phải dụ cho Ngọc Kiều Nga thổ lộ hết ra những điều quan trọng nên nàng lắc đầu thở dài đáp :
- Tiểu muội ngay cả câu hỏi cũng không biết phải hỏi thế nào nữa! Tốt hơn là xin ngu tỷ hãy lựa một ngày nào đó, bắt đầu đem những chuyện vừa qua kể lại hết cho tiểu muội nghe, may ra có thể giúp cho tiểu muội khôi phục lại trí nhớ.
Tiêu Lộng Ngọc bị thương thực sự không phải là nhẹ, nhưng nàng giả bộ như không quan hệ gì, cho nên đối với lời nàng hỏi thì mười phần vô cùng hợp lý, hợp tình.
Ngọc Kiều Nga gật đầu cười nói :
- Đó là ý rất hay, như theo ý của hiền muội thì phải nên bắt đầu từ chuyện gì?
Tiêu Lộng Ngọc làm bộ suy nghĩ rồi chợt la lên :
- Tiểu muội nhớ đến một việc quan trọng. Chúng ta mới bắt được kẻ thù đã sát hại Khuông đại tỷ là Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc rồi phải không?
Ngọc Kiều Nga cười nói :
- Đó là việc mới vừa đây, xem ra muội muội bị thương đã chấn động cả tâm thần, ký ức đã mất đi một ít.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Ngọc Kiều Nga tỷ đem tất cả những sự việc sau khi chúng ta bắt được Tư Đồ Ngọc đem kể qua một lượt cho tiểu muội nghe đi.
Ngọc Kiều Nga cau mày nói :
- Tư Đồ Ngọc quả thật bản lãnh chẳng phải tầm thường. Thế nhưng y đã bị Mễ phó chưởng môn nhân giả chết nằm trong quan tài dùng Mê Hồn Hương làm cho y bị hôn mê ngay từ lúc mới mở nắp quan tài ra.
Tiêu Lộng Ngọc nhận thấy năm chứ “Mễ phó chưởng môn nhân” này thật vô cùng là xa lạ liền tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Mễ phó chưởng môn nhân?
Ngọc Kiều Nga cười lớn :
- Muội muội, ngay cả Mễ phó chưởng môn nhân mà muội cũng quên nổi sao? Người là bạn kết nghĩa kim lan của Chưởng môn nhân, rất rành về kỳ thuật để cải trang và nhất là các thứ độc dược. Người là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyễn Thông.
Tiêu Lộng Ngọc muốn hỏi luôn vị Chưởng môn nhân là ai, thế nhưng chỉ sợ trong lúc hỏi quá nhiều như vậy sẽ làm cho Ngọc Kiều Nga sinh nghi cho nên nàng liền gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Ngọc Kiều Nga tiếp tục nói :
- Chủ ý của Mễ phó chưởng môn nhân thật kỳ diệu. Dẫu khi người bắt sống được Tư Đồ Ngọc liền cho y uống chín viên “Cửu Cửu Mê Hồn đơn”.
Tiêu Lộng Ngọc đã hiểu rõ, nhưng vẫn giả bộ hỏi :
- Người làm như thế là có ý gì?
Ngọc Kiều Nga cười khanh khách nói :
- Mễ phó chưởng môn nhân muốn khiến cho Bạch Y Long Nữ sau khi xuống mộ huyệt đó sẽ phải giật mình kinh sợ mà chết dưới tay Tư Đồ Ngọc.
Tiêu Lộng Ngọc làm bộ khen ngợi, gật đầu nói :
- Đó thật là một ý rất hay! Tiểu muội như đã nhớ ra được con quỷ a đầu Tiêu Lộng Ngọc lúc bấy giờ cũng đã theo Tư Đồ Ngọc tiến vào ngôi mộ rồi.
Nói đoạn, nàng nghiến răng mím môi, như đối với Tiêu Lộng Ngọc có vẻ tức giận vô cùng.
Ngọc Kiều Nga nói :
- Sau khi Tiêu Lộng Ngọc tiếng vào trong ngôi mộ thì Tư Đồ Ngọc liền vung kiếm, khiến cho y thị chân tay phải luống cuống, suýt phải vong mạng.
Tiêu Lộng Ngọc tỏ vẻ hồi hộp, vội vàng hỏi :
- Thế có giết được Tiêu Lộng Ngọc hay không?