Đại Tình Hiệp
Chương 56 : Kế đánh tráo người
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
Bọn Mai Tiểu Hương nhất tề đều nghiêng mình lãnh mạng.
Mễ Nguyên Thông sau khi ra khỏi Tu La Địa Ngục liền đi thẳng đến gian tĩnh thất màu hồng, căn chính giữa, nơi cự ngụ của Chưởng môn nhân.
Mễ Nguyên Thông vừa đi không lâu thì Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh liền tiếp tục tra khảo Tiêu Lộng Ngọc.
Ngay lúc đó, trong cái lỗ nhỏ truyền âm trên vách tường lại có người lên tiếng nói :
- Phụng mệnh Chưởng môn nhân có lệnh gọi Mai Tiểu Hương dẫn Tư Đồ Ngọc cùng với Mễ phó chưởng môn nhân cùng đến yết kiến Chưởng môn nhân.
Mai Tiểu Hương “Ồ” lên tiếng, cau mày nói :
- Thực sự đã xảy ra chuyện gì mà Chưởng môn nhân lại cần sai tiểu muội đem Tư Đồ Ngọc cùng yết kiến?
Ngọc Kiều Nga mỉm cười nói :
- Tâm ý của Chưởng môn nhân vẫn rộng như biển thì làm sao chúng ta có thể đoán ra được! Mai sư muội mau dẫn Tư Đồ Ngọc đi yết kiến Chưởng môn nhân đi! Nếu như chậm trễ thì Chưởng môn nhân thế nào cũng trách mắng đấy.
Mai Tiểu Hương không dám chần chờ vội dẫn Tư Đồ Ngọc nhanh nhẹn rời khỏi Tu La Địa Ngục.
Lúc bấy giờ trong Tu La Địa Ngục còn lại Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần và Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc bị trói chặt vào cây cột Thất Tình Xuân cùng với hai tên đệ tử Câu Lậu phái đứng dựa vách tường.
Diêm Tiểu Thanh thấy Tiêu Lộng Ngọc không chịu khai liền nổi giận hậm hực nói :
- Tiêu Lộng Ngọc thực sự ngươi có chịu khai hay không?
Tiêu Lộng Ngọc toàn thân run rẩy chẳng khác gì hạt lúa trên chiếc sàng nhưng vẫn một mực ngậm miệng không trả lời.
Thấy vậy Diêm Tiểu Thanh không dằn được cơn tức giận liền huýt lên một tiếng, rồi đưa tay chỉ một cái.
Tiếng huýt và cái chỉ của Diêm Tiểu Thanh chính là tín hiệu đã thúc giục con rắn hành động.
Con rắn quái dị cuốn chặt lấy cổ Tiêu Lộng Ngọc, sớm đã phát hung, nay lại thấy chủ nhân ra tín hiệu thì lưỡi rắn liền thè ra, thân rắn khẽ rướn lên, chậm rãi chui vào lỗ mũi bên trái của Tiêu Lộng Ngọc.
“Bùng” một tiếng vang lên. Khi con độc xà chui vào mũi, Tiêu Lộng Ngọc liền run rẩy toàn thân.
Ngay lúc đó, liền có một tiếng “bùng” vang lên. Tiếng vang lớn này do cánh cửa Tu La Địa Ngục đã bị người dùng nội gia chân lực đánh ra một chưởng.
Diêm Tiểu Thanh nghĩ rằng có lẽ là đối phương đã đến cứu Tiêu Lộng Ngọc, liền vội vàng ra hiệu lệnh, khiến cho con độc xà quái dị đã chui tọt hẳn vào trong mũi Tiêu Lộng Ngọc.
Diêm Tiểu Thanh một mặt vừa ra hiệu lệnh cho con rắn, một mặt ngầm vận công lực cùng với Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần nhất tề quay người lại chờ đợi.
Thế nhưng bọn họ vừa quay lại thì tất cả đều ngẩn người ra. Bởi vì người đã đánh một chưởng vào cánh cửa Tu La Địa Ngục đang đứng ở trước cửa sắc mặt đầy sát khí, và chẳng ai khác hơn là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông vừa mới được Chưởng môn nhân dùng khánh ngọc truyền lệnh gọi.
Mễ Nguyên Thông chiếu cặp mắt đầy sát khí chăm chú nhìn vào cây cột Thất Tình Xuân.
Y thấy con độc xà quấn lấy cổ Tiêu Lộng Ngọc đã không còn nữa liền quay sang Diêm Tiểu Thanh, buột miệng hỏi :
- Thanh nhi, rắn đâu rồi?
Diêm Tiểu Thanh rất lấy làm đắc ý, vòng tay thi lễ với Mễ Nguyên Thông, mỉm cười nói :
- Phó chưởng môn nhân cứ yên tâm, dẫu cho có biến cố nào đi chăng nữa, con Tiêu Lộng Ngọc cũng không có cách nào mà tránh khỏi cái chết bởi vì Thanh nhi thấy hỏi mãi mà y thị không chịu khai, nên đã ra lệnh cho con rắn chui lọt vào trong mũi của y thị rồi.
Mễ Nguyên Thông bèn nghiến răng, nét mặt đanh lại, đôi mắt khẽ liếc một vòng, ngạc nhiên hỏi :
- Mai Tiểu Hương và Tư Đồ Ngọc đâu rồi?
Ngọc Kiều Nga liền lên tiếng đáp :
- Sau khi Phó chưởng môn nhân vừa đi khỏi thì Chưởng môn nhân lại có lệnh dụ sai Mai sư muội dẫn Tư Đồ Ngọc cùng đi yết kiến người. Chẳng lẽ Phó chưởng môn nhân lại không gặp...
Ngọc Kiều Nga nói chưa dứt lời thì Mễ Nguyên Thông đã tức giận hét lên một tiếng, chân phải liền dậm mạnh xuống mặt đất lún sâu hơn tấc.
Thì ra Mễ Nguyên Thông sau khi rời khỏi Tu La Địa Ngục, vừa đi vừa nghĩ bụng:
“Vừa rồi ta đã bắt sống được Tiêu Lộng Ngọc đã có ý muốn hỏi Chưởng môn nhân có phải đích thân tới tra hỏi hay không? Thế nhưng ta thấy bên ngoài gian tĩnh thất màu hồng có cắm ba nén nhang, chứng tỏ là Chưởng môn nhân luyện công đã tới mức quan trọng, bất cứ một người nào cũng không được phép làm kinh động đến người. Giờ đây không được bao lâu, lại bỗng nghe thấy tiếng khánh ngọc của người kêu gọi, chắc đã xảy ra chuyện gì quan trọng lắm dây?”
Mễ Nguyên Thông đã cố gắng nghĩ ngợi mà vẫn không đoán ra được nguyên nhân gì, chỉ biết rằng việc này ắt phải quan trọng lắm mà thôi.
Vừa qua được hai khúc quẹo đã đến gần cuối đường, Mễ Nguyên Thông liền chăm chú nhìn bất giác giật nẩy mình.
Bởi vì trên cánh cửa của gian tĩnh thất màu hồng nơi cuối đường đạo vẫn thấy cắm ba nén nhang, khói tỏa nghi ngút.
Mễ Nguyên Thông rất lấy làm lạ nghĩ bụng:
“Nhang vẫn chưa tàn, chứng tỏ là Chưởng môn nhân vẫn còn đang luyện công trong đó, vì lẽ nào mà lại gọi mình cho được?”
Mễ Nguyên Thông vừa lấy làm lạ, vội rảo bước, khoảng cách mỗi lúc một gần. Y liền thấy trên cánh cửa gian tĩnh thất màu hồng có những nét chữ màu trắng rất nhỏ.
Mễ Nguyên Thông biết rằng đã có biến, vội vàng tung mình chạy tới. Y chỉ thấy dòng chữ nhỏ màu trắng này có tất cả tám chữ như sau: “La Phù Tuyết Hải, máu trả nợ máu”
Tám chữ này như là tám tiếng sét nổ khiến cho Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông cảm thấy trong lòng ngực tim đập thình thịch liên hồi.
Mễ Nguyên Thông vừa nhìn thấy tám chữ này liền nhớ đến Lạt Thủ La Sát Mai Tiểu Hương.
Khoảng ba năm về trước, Mai Tiểu Hương có quen biết một vị kỳ hiệp trong võ lâm, hai bên đem lòng thương yêu nhau, nên ở trong La Phù Sơn, Hương Tuyết Hải đã có lời thề máu: nguyện sẽ là vợ chồng suốt đời.
Lời thề của hai người như sau: “Nếu ai không thành thật giữ tấm lòng chung thủy ắt sẽ bị rắn chui vào thất khiếu mà chết”.
Lời thề vừa lập xong, hai người sống sung sướng bên nhau ở Hương Vân Hải, chẳng dè chưa được nửa tháng thì Lạt Thủ La Sát Mai Tiểu Hương đã nổi dậy tánh vui hoa tìm cỏ lạ ngày trước, để cho vị kỳ hiệp trong võ lâm này phải ôm hận đến chết.
Nhiệm vụ thứ hai là tìm cách để cứu Tư Đồ Ngọc đã bị trúng phải chất kỳ độc, bị mất hết bản tính hiện đang ở trong tay bọn họ.
Đối với nhiệm vụ thứ nhất, Tiêu Lộng Ngọc chưa được thấy người được gọi là Chưởng môn nhân nhưng nàng đã được thấy hai vị Phó chưởng môn nhân của bọn họ là Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương và Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông, rồi từ đó nàng suy ra rằng Chưởng môn nhân là Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi có lẽ cũng không thể sai được.
Đối với nhiệm vụ thứ hai thì nàng đã nhờ một cơ hội hiếm có cho nên không thể chần chừ ở lại trong sào huyệt của bọn họ được, cho nên nàng mới vội vàng kéo Tư Đồ Ngọc chạy trốn thật mau.
Tư Đồ Ngọc thấy con đường trước mặt không phải con đường mà chàng vẫn qua lại hàng ngày, bất giác chàng ngạc nhiên hỏi :
- Mai tỷ tỷ, chúng ta không phải là đi yết kiến Chưởng môn nhân hay sao? Thế tại sao lại đi con đường trái như thế này?
Tiêu Lộng Ngọc khẽ lườm chàng một cái, cau mày nói :
- Ngọc đệ đệ, hiền đệ không nên hỏi nhiều chỉ cứ việc đi theo ngu tỷ là được rồi.
Tư Đồ Ngọc thấy đã đến ngôi mộ là lối ra khỏi sào huyệt thì lại càng lấy làm ngạc nhiên chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Mai tỷ tỷ...
Tiêu Lộng Ngọc nhớ lại lúc ở trong Tu La Địa Ngục Tư Đồ Ngọc đã nhận lầm Mai Tiểu Hương là nàng cho nên đã đánh cho nàng một cái bạt tai bất giác trong lòng nàng cảm thấy đau nhói, đỡ lời nói :
- Ngu tỷ không phải là Mai tỷ tỷ của hiền đệ.
Tiêu Lộng Ngọc vừa nói tới đây, Tư Đồ Ngọc đã dừng bước và biến sắc mặt, ngắc lời nàng rồi nói :
- Người không phải là Mai tỷ tỷ của tại hạ ắt phải là gian tế... tại hạ không đi theo ngươi nữa đâu.
Tiêu Lộng Ngọc giận đến nghiến răng, khẽ giọng nói :
- Ngu tỷ... ngu tỷ... ngu tỷ là Ngọc tỷ tỷ của hiền đệ...
Tư Đồ Ngọc trợn mắt hỏi :
- Ngọc tỷ tỷ? Tại hạ có đến ba vị Ngọc tỷ tỷ rồi! Vậy người là Ngọc đại tỷ tỷ hay là Ngọc nhị tỷ tỷ...
Tiêu Lộng Ngọc biết rằng Tư Đồ Ngọc đã mất hết trí khôn, cho nên nàng không muốn nhiều lời, liền đưa tay chỉ về phía sau lưng Tư Đồ Ngọc cất tiếng nói :
- Hiền đệ xem kìa, người đó là ai vậy?
Tư Đồ Ngọc đâu có biết là kế của nàng, liền quay đầu lại nhìn, thì Tiêu Lộng Ngọc đã thừa lúc chàng không đề phòng mà ngầm vận công lực vào ngón tay điểm vào huyệt đạo của Tư Đồ Ngọc.
Lúc bấy giờ những tên đệ tử canh phòng ở trong ngôi mộ đúng là đã bị người áo đen che mặt đã ra tay giúp đỡ Tiêu Lộng Ngọc, tìm cách giải tán hết rồi, cho nên không thấy động tĩnh gì cả.
Tiêu Lộng Ngọc lo sợ là ở lâu sẽ sinh ra chuyện bất trắc cho nên sau khi điểm huyệt đạo của Tư Đồ Ngọc rồi, nàng liến ôm lầy Tư Đồ Ngọc tung mình nhảy ra khỏi mộ huyệt.
Tiêu Lộng Ngọc vừa ra khỏi ngôi mộ, nàng khẽ lắc đầu thở dài.
Nguyên nhân khiến cho Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu thở dài là vì nàng cảm thấy lần này thật là nguy hiểm quá. Nếu không phải là tình cờ đã được người lạ giúp đỡ thì ắt nàng đã bị trói ở cột Thất Tình Xuân để lãnh lấy cái hình phạt bị rắn độc chui vào thất khiếu mà chết một cách thảm khốc rồi.
Tiêu Lộng Ngọc nghĩ tới đây, dưới bàn chân nàng khẽ rung động. Liền theo đó, như có những tiếng ầm ầm vọng vào tai nàng.
Tiêu Lộng Ngọc giật nẩy mình. Nàng liền vận chân khí, vội ôm lấy Tư Đồ Ngọc thi triển thần công tung mình ra ngoài xa ba trượng.
Tiếp theo tiếng ầm ầm phát ra cát đá bay mù mịt, ngôi mộ quái dị đồ sộ như thế kia đã bị lấp kín.
Tiêu Lộng Ngọc lúc đó cho là sào huyệt của bọn họ đã bị phát sinh một tai biến bất ngờ, nhưng sau khi nàng chăm chú nhìn, mới biết rằng cửa ngôi mộ huyệt đã bị lấp kín, trong lòng nàng tỉnh ngộ và vỡ lẽ: Bởi vì sau khi sự cơ mật của bọn họ bị tiết lộ, cho nên người áo đen che mặt đã dùng thủ đoạn lấp mộ huyệt để ngăn cản truy binh, giúp đỡ cho nàng an toàn tránh khỏi bọn tay sai của Câu Lậu phái.
Nếu như Tiêu Lộng Ngọc thân một bóng ở nơi này thì nàng có thể sẽ không nén được cơn sát khí, đợi cho bọn họ đuổi theo nàng sẽ cho bọn họ nếm sự đau khổ một phen để trả lại mối thù vừa rồi.
Thế nhưng hiện giờ bên nàng lại có thêm Tư Đồ Ngọc hơn nữa nàng lại rất lo lắng đến việc tìm thuốc giải cứu cho chàng, cho nên nàng đành phải nuốt cơn tức giận, rồi nàng ôm lấy Tư Đồ Ngọc thi triển khinh công rời khỏi Thanh Tùng cốc khẩu.
Chạy đến một sơn động bí mật, Tiêu Lộng Ngọc tạm thời dùng bước giải khai huyệt đạo cho Tư Đồ Ngọc.
Tư Đồ Ngọc mở to đôi mắt, thấy thân hình của mình đã nằm gọn trong tay Tiêu Lộng Ngọc chẳng những là chàng không lập tức vùng khỏi tay nàng mà lại còn đưa hai cánh tay vượn ra ôm chặc lấy eo nàng.
Tiêu Lộng Ngọc tức giận đến hai má tái nhợt. Nàng cau mày, vận công lực vào hai tay đẩy mạnh một cái.
Tư Đồ Ngọc bị nàng đẩy mạnh khiến chàng phải ngã ngồi phịch xuống đất.
Tiêu Lộng Ngọc thấy sắc mặt của Tư Đồ Ngọc đầy vẻ tức giận, bất giác nàng chúm mồm bật cười.
Tư Đồ Ngọc lồm cồm bò dậy có vẻ hời giận nói :
- Mai tỷ tỷ, tỷ tỷ cười cái gì thế? Tại hạ thấy tỷ tỷ không phải là người có lòng dạ hay giả bộ.
Tiêu Lộng Ngọc thấy chàng vẫn cứ nhận mình là Lạt Thủ La Sát Mai Tiểu Hương liền cau mày hỏi :
- Thế nào là giả bộ?
Tư Đồ Ngọc sắc mặt có vẻ không vui, lạnh lùng đáp :
- Tối hôm qua tỷ tỷ nhờ Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc đại tỷ tỷ muốn được cùng tại hạ ân ái. Giờ đây tại hạ mới khẽ ôm Mai tỷ tỷ một chút mà tỷ tỷ đã làm như một người con gái giá sạch băng trong đẩy tại hạ ngã một cái thật đau, đó chẳng phải là giả bộ hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc nghe nói, trong lòng bất giác cảm thấy đau xót, khẽ giọng hỏi :
- Hiền đệ thực sự đã có ân ái với Mai Tiểu Hương lần nào chưa?
Tư Đồ Ngọc “Ồ” lên một tiếng, nói :
- Tối hôm qua, Mai tỷ tỷ tìm đến tại hạ thì thân hình lõa lồ, chẳng có đến một mảnh vải che thân, tại làm sao lại...