Đại Tình Hiệp

Chương 59 : Nam chịu nữ không chịu

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


Tiêu Lộng Ngọc đối với bọn gian ác này rất là đề phòng, cho nên nàng không chút chần chờ, liền khẽ tung mình sang một bên rồi sau đó mới đưa tay chụp lấy điểm sáng màu hồng đang bay tới.



Tiêu Lộng Ngọc thấy cái điểm sáng màu hồng này là một viên thuốc nhỏ, liền đưa mắt nhìn Tiền Thông Thần hỏi :



- Đó là...



Tiền Thông Thần không đợi cho nàng nói dứt câu, liền mỉm cười nói :



- Viên thuốc đó là viên thuốc giải độc môn Cửu Cửu Mê Hồn đơn mà lệnh sư đệ Tư Đồ Ngọc đã trúng phải.



Tiêu Lộng Ngọc khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn Tiền Thông Thần nói :



- Ta làm sao có thể biết được viên thuốc giải này là thật hay là giả?



Tiền Thông Thần liền mỉm cười lên tiếng đáp :



- Mễ phó chưởng môn nhân của tại hạ đã tôn trọng lời thề của Tiêu cô nương, chẳng lẽ Tiêu cô nương lại không tôn trọng cái thân phận của một vị tôn sư của Mễ phó chưởng môn nhân tại hạ hay sao?



Câu nói này Tiền Thông Thần đã trả lời một cách rất là nhanh nhẹn khiến cho Tiêu Lộng Ngọc không thể biện bác được.



Tiêu Lộng Ngọc ửng hồng đôi gò má. Nàng không còn cách nào để hỏi là thuốc thật hay là thuốc giả, đảnh chỉ cau mày hỏi :



- Tuy đây là thuốc, nhưng người thì sao?



Tiền Thông Thần đưa tay chỉ người áo đen che mặt, mỉm cười nói :



- Người thì đã có kia. Tiêu cô nương chỉ cần buông tha Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh thì có thể đem người cùng đi được.



Tiêu Lộng Ngọc chỉ sợ rằng đối phương là những kẻ lòng dạ độc ác vô sỏ, sau khi nàng buông tha Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh thì bọn họ liền trở tay đánh lén. Cho nên nàng liền cười nhạt một tiếng.



- Nói đi nói lại, Tiêu cô nương vẫn chưa được yên tâm...



Tiêu Lộng Ngọc cau mày đỡ lời: Đó chẳng phải là chưa yên tâm cái gì. Nhưng bởi vì là cổ nhân vẫn có câu “tuy mình không hại người nhưng cần phải đề phòng người”. Các ngươi người thì đông mà ta chỉ có một mình, cho nên mọi việc cần phải cẩn thận một chút thế thôi.



Tiền Thông Thần liếc mắt sang Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông, tuy y chưa mở miệng nói, nhưng hiển nhiên là có ý muốn xin chỉ thị.



Mễ Nguyên Thông cũng không nói nửa lời, chỉ gật đầu.



Tiền Thông Thần sau khi đã được Phó chưởng môn nhân ngầm cho phép, liền quay sang Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :



- Tiêu cô nương, Mễ phó chưởng môn nhân của tại hạ hôm nay đối với Tiêu cô nương kể cũng là khách khí lắm đấy. Người đã bằng lòng đưa người, vậy Tiêu cô nương cần chúng tôi như thế nào? Đem người đi tới đâu?



Tiêu Lộng Ngọc cảm thấy đối phương đã bằng lòng như thế, nhưng bên trong chắc cũng có mưu mô gì? Có điều là nàng vẫn không đoán ra được mưu mô của bọn họ.



Bởi vì Tiêu Lộng Ngọc đã cỡi trên lưng cọp, tất nhiên là không có cách nửa đường lại bỏ giở được, cho nên nàng liền đưa tay chỉ về một ngọn tiểu phong ở bên hướng Bắc, rồi nói :



- Xin bốn vị đệ tử của quý phái đem vị tiền bối này đưa đến dưới chân ngọn tiểu phong kia, đợi ta dặn dò rồi hãy được về. Ngọn tiểu phong ở hướng Bắc tuy cách đó có đến hơn bốn dặm đường, thế nhưng đối với cái sơn động mà Tư Đồ Ngọc đang ẩn núp thì cùng một phương hướng.



Tiêu Lộng Ngọc không để cho bọn gian tặc của Câu Lậu phái biết được chỗ ẩn núp của Tư Đồ Ngọc nên nàng mới nói như vậy.



Tiền Thông Thần liền đưa tay vẫy bốn đệ tử của bổn phái rồi cao giọng nói :



- Các ngươi hãy đem vị tiền bối đó đến dưới chân ngọn tiểu phong kia, đợi cho tới khi Tiêu cô nương đến có điều gì dặn bảo, các ngươi cần phải tuyệt đối vâng lời, không được cưỡng mệnh.



Bốn đệ tử Câu Lậu phái nghiêng mình đáp “dạ” một tiếng. Thế rồi bọn chúng đem vị áo đen che mặt đi đến chân ngọn tiểu phong ở về phía Bắc.



Danh Sát Tiền Thông Thần đưa mắt chăm chú nhìn bốn tên đệ tử. Sau khi bọn họ đã đi đến nơi đã chỉ định, y mới quay sang Tiêu Lộng Ngọc hỏi :



- Tiêu cô nương, chúng tôi đã tặng thuốc đưa người, mọi việc đều đã xong xuôi, giờ đây Tiêu cô nương cũng phải thả hai vị cô nương Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh của bổn phái đi chứ?



Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :



- Lẽ dĩ nhiên, hai người bọn họ tuy đã bị ta chế ngự huyệt đạo, thương thế cũng không quá nặng, ta bảo đảm là họ không có đáng lo ngại. Nhưng...



Tiền Thông Thần mỉm cười hỏi :



- Nhưng cái gì? Tiêu cô nương hình như lời nói vẫn chưa dứt ý, sao chẳng mau mau nói rõ ràng hơn?



Tiêu Lộng Ngọc nói :



- Khi ta thả Ngọc Kiều Nga, Diêm Tiểu Thanh và rút lui rồi thì các ngươi không được đuổi theo đấy nhé?



Tiền Thông Thần không đợi cho nàng nói dứt, liền mỉm cười đỡ lời :



- Chúng tôi hứa với cô nương là sẽ không đuổi theo. Việc này hôm nay đến đây là tạm chấm dứt. Đôi bên dẫu có mối thù to tát đến đâu đi chăng nữa cũng phải đợi đến ngày hôm sau rồi thanh toán.



Tiêu Lộng Ngọc khẽ nhíu mày. Nàng vận chân lực vào ngón tay dùng cách không để giải huyệt giải huyệt cho Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh ở dưới chân nàng.



Tiền Thông Thần tưởng là nàng có ý gì liền “Ủa” lên một tiếng, vội vàng hỏi :



- Tiêu cô nương, cô nương làm như vậy là có ý gì thế?



Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười đáp :



- Ta điểm vào ngũ âm tuyệt mạch của hai người họ.



Tiền Thông Thần giật mình kinh sợ gằn giọng nói :



- Tiêu cô nương là đệ tử đắc ý của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, cũng đường đường là trong danh môn chính phái, tại sao cô nương lại làm một việc chẳng kể gì đến đạo nghĩa như thế? Chúng ta đã...



Tiêu Lộng Ngọc xua tay, cười nói :



- Tiền tổng tuần sát, ngươi không cần phải nóng lòng sốt ruột. Ta tuy điểm vào Ngũ Âm Tuyệt Mạch của bọn họ, nhưng vẫn chưa dùng hết thành công lực. Cho nên chỉ trong thời gian nguội một chén trà thì có thể giải cứu được. Làm như thế thì các ngươi trước tiên phải lo việc cứu người mới không đuổi theo ta được.



Tiền Thông Thần nghiến răng nói :



- Tiêu cô nương, cô nương quả thật là lợi hại!



Tiêu Lộng Ngọc liền thi triển một thức “Hoàng oanh độ lâm” thân hình nàng chợt bắn vọt lên trên không, hạ lại phía sau có tới bốn năm trượng.



Nhưng lúc đó nàng còn đang lơ lửng trên không, nàng đã cười khanh khách nói :
Mễ Nguyên Thông cười vẻ quái dị nói :



- Biết như thế cũng chưa đủ. Ngươi nên cần phải biểu lộ bằng một hành động nào để cho tin mới được chứ?



Tiêu Lộng Ngọc nói :



- Cắt máu ăn thế, ngươi nghĩ như thế nào?



Mễ Nguyên Thông lắc đầu nói :



- Cách đó làm sao ta có thể tin được?



Tiêu Lộng Ngọc không đợi cho Mễ Nguyên Thông nói tiếp, liền đỡ lời :



- Mễ Nguyên Thông, ngươi không nên coi nhẹ lời thề, mà cần phải biết rằng thần linh rất thiêng liêng. Cứ xét như Mai Tiểu Hương chẳng phải là đã bị trói ở cột Thất tình xuân, trồi bị độc xà chui vào thất khiếu mà chết đó sao?



Mễ Nguyên Thông nghiến răng nói :



- Không nhắc đến Mai Tiểu Hương thì thôi, chứ nếu một khi ngươi đã nhắc đến thì ta thật rất hận là đã không giết ngay được ngươi và Tư Đồ Ngọc, không một chút dung tha, vì Mai Tiểu Hương chính là tên đồ đệ yêu quý nhất của ta.



Tiêu Lộng Ngọc lên tiếng hỏi :



- Ngươi yêu quý Mai Tiểu Hương lắm à? Võ công và nhan sắc của Mai Tiểu Hương đối với ta chẳng bằng được bọn Ngọc Kiều Nga và Diêm Tiểu Thanh cơ mà?



Mễ Nguyên Thông hậm hực nói :



- Ngươi biết được cái gì! Mai Tiểu Hương với ta còn có tình chăn gối.



Tiêu Lộng Ngọc ửng hồng đôi má, nàng hạ giọng mắng :



- Cầm thú...



Tiêu Lộng Ngọc vừa nói có hai chữa đó thì Mễ Nguyên Thông đã cười nham hiểm, ngắt lời nói :



- Ngươi đừng nên mắng ta là loài cầm thú, bởi vì chính ta cũng muốn ngươi biến thành loài thú.



Tiêu Lộng Ngọc quát lớn :



- Ngươi nói gì?



Mễ Nguyên Thông trong đôi mắt lộ vẻ dâm đãng, cười nham hiểm đáp :



- Ta muốn ngươi hiến dâng sự trinh tiết để giữ chữ “Tín” chứng tỏ rằng ngươi đã thực sự muốn quy thuận Câu Lậu phái đối với ta.



Tiêu Lộng Ngọc nghiến răng tức giận đến nỗi đôi mắt như sắp phát khóc. Mễ Nguyên Thông xua tay mỉm cười nói :



- Ngươi đừng nên liều lĩnh với chút bản lãnh của ngươi tuy so với bọn Ngọc Kiều Nga có cao cường hơn một bậc nhưng đối với ta vẫn còn thua sút vài thành hỏa hầu. Huống chi ngươi vừa trở mặt là ta đã giết Tư Đồ Ngọc rồi.



Tiêu Lộng Ngọc vô cùng tức giận như không biết tính làm sao. Tuy nàng là một vị nữ hiệp nhưng cũng chẳng khác gì nhi nữ thường tình. Bất giác hai dòng lệ đã chảy dài trên đôi gò má.



Mễ Nguyên Thông đối với nhan sắc diễm lệ của Tiêu Lộng Ngọc liền gật đầu dâm đãng nói :



- Đẹp! Thật đẹp lắm! Đối với cơ hội này ta không thể bỏ qua được.



Tiêu Lộng Ngọc thất thanh kêu lớn :



- Ngươi...



Mễ Nguyên Thông lại cười nham hiểm nói :



- Đúng! Chính là ta. Ta muốn Tiêu cô nương đối với câu: “Hiến dâng trinh tiết” từ nay trở về sau xin đổi lại là: “Cô nương sẽ thay địa vị của Mai Tiểu Hương, là người nâng khăn sửa túi cho ta”.



Tiêu Lộng Ngọc gằn giọng nói :



- Mễ Nguyên Thông, ngươi nằm mộng rồi. Hãy câm mồm đi, đừng có nói những lời đê tiện như thế nữa.



Mễ Nguyên Thông bị Tiêu Lộng Ngọc mắng chửi, y đã không tức giận, mà còn lấy làm ngạc nhiên, “Ủa” lên một tiếng rồi nói :



- Cô nương dám cự tuyệt lời yêu cầu của ta à? Cô nương không đồng ý với tư cách của ta hay sao?



Tiêu Lộng Ngọc nói :



- Có gì là không dám! Tấm thân này ta còn dám khuất thách cả Hoàng đế, huống chi với chút bản lãnh của Bách Biến Ôn Quân nhà ngươi thì đã chắc gì khuất phục nổi ta.



Mễ Nguyên Thông cười nói :



- Cô nương đã lại nóng giận rồi. Chẳng phải là cô nương đã đồng ý với cái cách do ta đặt ra là Tư Đồ Ngọc sẽ về quy thuận Câu Lậu phái luôn hay sao?



Tiêu Lộng Ngọc cười nhạt một tiếng nói :



- Nam chịu hàng nữ không chịu. Ngươi muốn Tư Đồ Ngọc với bọn Ngọc Kiều Nga kết làm vợ chồng thì có thể là ta cũng đồng ý. Nhưng nếu ngươi muốn xâm phạm đến sự thanh bạch trong trắng của ta, thì đó chẳng khác gì một tên ngốc nói chuyện mơ.



Mễ Nguyên Thông cười nhạt một tiếng cau mày nói :



- Hứ! Nam chịu hàng không chịu, ngươi tưởng là dễ dàng lắm hay sao? Theo cách của ta là nam đã chịu thì nữ cũng phải đầu hàng. Cách quy thuận đó để làm tin, không thể nào sửa đổi được.



Tiêu Lộng Ngọc nói :



- Ta không chịu.



Mễ Nguyên Thông cười ngạo nghễ nói :



- Không chịu thì giết. Trước tiên ta sẽ giết Tư Đồ Ngọc. Sau đó sẽ tính đến ngươi. Ngươi đừng có oán là rượu dâng không uống, lại muốn uống rượu phạt.



Nói dứt lời, Mễ Nguyên Thông liền đưa tả chưởng lên, nhắm ngay vào Tư Đồ Ngọc đang ngủ say mà đánh tới.



Tiêu Lộng Ngọc hét lên một tiếng sợ hãi, vội vàng nói :



- Khoan đã!