Đại Tranh Chi Thế

Chương 18 : Lĩnh ngộ

Ngày đăng: 01:15 20/04/20


Khổng Khâu gấp đến độ đau hết cả đầu, nếu sớm biết hai nữ tử này vừa muốn lấy nước vừa muốn rửa chân, rửa chân xong lại còn muốn tắm rửa, đáng lẽ lúc đầu phải sớm bảo nơi này có người. Hiện giờ có ra mặt cũng không biết nói sao cho rõ, phải làm thế nào cho phải đây?



Tưởng tượng rằng nữ tử xa lạ kia sẽ cởi quần áo nhảy xuống nước, chờ tới lúc nàng xuống nước nhìn thấy mình, lúc đó cho dù có dùng nước sông Trường Giang Hoàng Hà cũng tẩy không hết được, Khổng Khâu cũng không dám do dự nữa, vội vàng lớn tiếng hô to: "Chớ nên cởi áo, chớ nên xuống nước, nơi này có người!"



Nhâm Băng Nguyệt vừa cởi quần nhỏ, trước ngực hai hạt sen mới lộ ra đang run rẩy, chợt nghe thấy thanh âm của một nam nhân vang lên, thật sự là dọa người không phải là ít. Nàng hét lên một tiếng, ép chặt quần nhỏ che lại thân mình, vừa tức vừa thẹn kêu lên: "Kẻ nào, lăn ra đây cho ta!"



Mà Thanh Vũ đang dò xét chung quanh cũng giật mình, giương cung bắn một mũi tên, "phập" một tiếng, mũi tên nhọn kia xuyên qua cành lá rậm rạp, vừa vặn bắn vào cành cây mà bàn tay Khổng Khâu đang bấu vào, cắm chặt vào trong thân cây, Thanh Vũ the thé quát lên: "Đồ vô sỉ, mặt người dạ thú, dám rình coi lúc này, mau đi ra cho ta!"



Đừng nói Khổng Khâu giờ phút này trần truồng như nhộng, cho dù có mặc mũ áo chỉnh tề, mắt thấy đối phương giương cung tiếp đón, cho dù có đánh chết cũng không đi ra ngoài. Hắn đứng ở sau cành liễu luôn miệng giải thích, trên bờ hai người chủ tỳ Nhâm Băng Nguyệt lại đang chửi rủa.



Tịch Bân lúc này đang kiễng chân quan sát những kỵ sĩ kia, thình lình nghe thấy ở thượng du sông truyền tới một tiếng kêu đáng yêu: "Đồ vô sỉ, mặt người dạ thú, dám rình coi lúc này, mau đi ra cho ta!"



Tịch Bân vừa nghe thấy thì cực kỳ hưng phấn, không biết ai lại trêu chọc tiểu nha đầu kia, vội vàng bị kích động hô: "Mau, mau đỡ bản công tử đi xem kết quả thế nào."



Khổng Khâu trốn ở sau cái cây cười khổ liên tục: "Hai vị cô nương, cũng không phải là Khổng mỗ vô lễ, lúc ta ở chỗ này tắm rửa, hai vị cô nương cũng chưa tới..."



Nhâm Băng Nguyệt đã mặc xiêm y, nàng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, chộp lấy đoản kiếm sắc bén ở bên hông Thanh Vũ, quát: "Nếu là như thế, lúc ấy ngươi sao lại không lên tiếng?"



Khổng Khâu cũng hết cách, đành nói: "Mới đầu cũng không biết người tới là ai, sau mới biết là hai vị cô nương, nghĩ rằng lấy nước xong là đi luôn, thì cũng không cần lên tiếng. Không ngờ rằng hai vị cô nương muốn ở chỗ này rửa chân, lúc ấy nói ra cũng không được tốt, Khổng mỗ đành phải nhẫn nại, tuyệt đối không có dự đoán được rằng hai vị cô nương còn muốn tắm rửa, vạn bất đắc dĩ, lúc này mới phải nói ra."



Nhâm Băng Nguyệt hơi cau mày liễu, cười lạnh nói: "À, nói như vậy, hóa ra là bổn cô nương không phải?"
Nhâm Băng Nguyệt ngẫm lại cũng có đạo lý, hơn nữa người nọ tuy rằng co đầu rụt đuôi không chịu đi ra, mà bằng hữu nhiệt tình của hắn lại không ngừng chắp tay giải thích. Nàng mặc dù xưa nay kiêu ngạo, nhưng dù sao thiên hạ cũng đang thời buổi nam tôn nữ ti, một đại nam nhân đã làm ra tới nông nỗi như vậy, cũng coi như đã lấy lại được vài phần mặt mũi, liền hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.



Thanh Vũ trừng mắt lườm Tịch Bân một cái, sẵng giọng: "Tiện nghi cho các ngươi!" Rồi vội vàng đuổi theo phía sau tiểu thư.



Tịch Bân thấy hai người đã đi xa, liền hắc hắc cười nói: "Khổng sư, Khổng sư, có thể ra được rồi."



Tiếng vừa nói, Khổng Khâu liền nâng quần áo lội nước đi tới.



Khổng Khâu đã mặc một cái nội khố dài tới đầu gối đi lên trên bờ, cái giấc mộng vĩ đại "Ta đã xem qua cái mông Khổng thánh nhân" của Tịch Bân coi như hoàn toàn tan biến, có điều ánh mắt hắn vẫn lướt qua từ trên xuống dưới, không khỏi mở rộng nhãn giới: "Oa, Khổng thánh nhân lại có thể có lông chân!"



Thế này không phải là vô nghĩa sao, một đại hán ngang tàng chín thước, lông chân dài thì có gì đặc biệt hơn người. Chỉ có điều đại danh Khổng thánh nhân đã lưu truyền hai ngàn năm, sớm đã được hoàn mỹ thần hóa tới tột đỉnh. Những người kính nể Khổng thánh giống như thần linh, chỉ cần nghĩ tới việc ông ta cũng giống người thường cũng có thất tình lục dục, cũng phải ăn uống, đều cảm thấy rằng đó là khinh nhờn thánh nhân. Tịch Bân mặc dù không ở trong tình huống sùng thánh nghiêm trọng đến vậy, vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.



Khổng Khâu vẻ mặt cười khổ, một bên vắt quần áo cho ráo nước, một bên lắc đầu thở dài : "Ai , thực không nghĩ tới , lúc tắm rửa cũng có thể gặp phải tai bay vạ gió, vô duyên vô cớ lại bị hai nữ tử làm nhục một phen."



Hai ngàn năm sau này, phàm là có người nói Khổng phu tử một câu không phải, ngay lập tức sẽ có một vài hiếu tử hiền tôn nổi cơn tam bành tựa như muốn đào mộ tổ tiên của hắn lên. Nhưng Tịch Bân tận mắt nhìn thấy Khổng thánh nhân, cũng là một người bị hai tiểu nha đầu khi dễ, có khó mà không nói thành lời, Tịch Bân không khỏi thoải mái cười to, chỉ cảm thấy giờ phút này Khổng Khâu mới là một con người sinh động, chứ không phải là một cái tượng đất được cúng trong thần đàn.



Lúc Tịch Bân quay trở về nơi trú quân, chú ý thấy hai thiếu nữ cùng hai mươi mấy kỵ sĩ cũng đã khởi hành, phương hướng cũng là đi xuyên qua cốc, tiến về phía Tất Thành.



Trong lòng Tịch Bân không khỏi sinh ra một ít kỳ vọng: "Tại Tất Thành, không biết có thể gặp lại được cô nương xinh đẹp này hay không?" Có điều lại nghĩ tới hắn dù là một vương tôn công tử, hiện giờ lại đang lang thang mệt mỏi như chó nhà có tang, nào có tư cách mà muốn lấy vợ, không khỏi ủ rũ như gà rù...