Đại Tranh Chi Thế

Chương 1109 : Lại thêm lần nữa

Ngày đăng: 01:17 20/04/20


Khánh Kỵ thấy hắn cuối cùng cũng đã rơi vào tròng, không khỏi mừng thầm, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh nói:



- Nhạc phụ đại nhân chỉ có một điều kiện, việc lập tân quân là do Quý Tôn đại phu đề xướng, sẽ lựa chọn từ trong các công tử của tiên quân (vua trước). Nhưng người được chọn làm tân quân, phải do nhạc phụ quyết định. Đây cũng coi như là... một chút mong muốn của nhạc phụ ta.



Quý Tôn Ý Như lúc này đã hoàn toàn tin tưởng, hắn cúi đầu xuống, trong lòng không ngừng tính toán, suy nghĩ, so đo lợi ích được mất. Khánh Kỵ mỉm cười nói:



- Nhạc phụ vốn kiên quyết phản đối Quý Tôn đại phu tương trợ Khánh Kỵ, là bởi lo rằng Quý Tôn đại phu sẽ lợi dụng quyền hành chấp chính, tập kết hết binh mã, tiền tài vào trong tay Quý Thị. Hiện giờ Quý Tôn đại phu chỉ cần làm ra vẻ một chút, rồi khước từ quyền vị chấp chính, đối với Thúc Mạnh hai nhà mà nói, không còn uy hiếp nữa, bọn họ đương nhiên sẽ không còn ý chí chiến đấu. Đối với Quý Tôn đại phu mà nói, sẽ tránh khỏi đại họa, âu cũng là một kết cục cực kỳ lý tưởng. Nhạc phụ còn đang chờ Quý Tôn đại phu quyết định, không biết Quý Tôn đại phu lần này có thể đưa ra chủ ý của mình được chưa?



Quý Tôn Ý Như chần chờ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Thúc Tôn Ngọc ở đằng kia. Không sai, Thúc Tôn Ngọc đang đứng ở trên đài, chỉ im lặng nhìn về bên hắn, dường như đang đợi quyết định của hắn. Ánh mắt lại đưa xuống dưới dò xét, Quý Tôn Ý Như không khỏi chấn động trong lòng, mấy đội binh mã của Thúc Tôn Ngọc dù chẳng có phản ứng gì, nhưng mỗi người hình như đang rất đăm chiêu, từ trong cử chỉ thần sắc có thể nhận ra được điều đó. Nếu trong cả đám binh mã chỉ có một người như vậy thì không nói làm gì, nhưng mà mỗi người trong đội binh mã đều như là đang mang địch ý, muốn không nhìn ra được cũng khó...



"Lẽ nào...nếu ta không đáp ứng, lão cáo già Thúc Tôn Ngọc kia lại dám gây khó dễ cho ta ngay tại đây? Ai da, không được!" Sắc mặt Quý Tôn Ý Như đại biến, trên đài chẳng có một thị vệ nào, chỉ có một mình Khánh Kỵ "địch vạn người" đứng đó, nếu như mình không chịu đáp ứng, e rằng Khánh Kỵ sẽ lập tức lấy mạng mình. Cùng lúc đó, Thúc Tôn Ngọc ở bên kia tung binh tới công, hai bên tiếp ứng cho nhau, người của mình như rắn mất đầu, sợ rằng sẽ phải phơi thây toàn bộ tại nơi này.



Nghĩ tới đây, Quý Tôn Ý Như lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Nhìn thấy Khánh Kỵ vẫn mang bộ dáng không gấp gáp nhìn thẳng vào hắn, Quý Tôn Ý Như bùi ngùi thở dài, tựa như sương sớm gặp ánh nắng ban trưa vậy, ảm đạm nói:



- Việc đã đến nước này, lão phu còn được lựa chọn sao? Thôi, lão phu đồng ý vậy, chỉ có điều... chỉ có điều chẳng phải Thúc Tôn Ngọc đã từng qua lại với Mạnh Tôn Thị sao? Mạnh Tôn Thị từ trước đến nay tính tình nóng như lửa, hắn... nếu không đáp ứng, một hồi nội loạn ở Lỗ quốc là khó tránh khỏi. Cần phải biết rằng, Mạnh Tôn Thị là đại tư mã danh chính ngôn thuận ở Lỗ quốc chúng ta, binh mã của lão phu mặc dù đông hơn hắn, thế nhưng vài ngày trước hắn lấy lý do luyện binh tập trận, điều động đại đa số tinh binh đến đồn trú trong Khúc Phụ, lão phu và Thúc Tôn Ngọc liên thủ, binh sĩ trong thành Khúc Phụ cũng không nhiều hơn được.



Khánh Kỵ cười, đứng dậy đáp lễ nói:



- Quý Tôn đại phu cứ yên tâm, chỉ cần ngài đồng ý làm như vậy là tốt rồi, Mạnh Tôn Thị cho dù có cương liệt hơn nữa, liệu hắn có dám được ăn cả ngã về không, coi Quý Tôn, Thúc Tôn hai đại thế gia là địch không? À, đúng rồi, giờ Khánh Kỵ sẽ đi gặp Mạnh Tôn đại phu, kính xin Quý Tôn đại phu lệnh cho binh mã bản bộ đề phòng cẩn thận, ngộ nhỡ Mạnh Tôn Thị thật sự không thức thời...



Khánh Kỵ lộ ra một vẻ mặt lạnh lùng:



- Vậy thì Khánh Kỵ sẽ bắt lấy Mạnh Tôn Tử Uyên ngay trên đài, Quý Tôn đại phu sẽ cùng nhạc phụ xuất binh dùng vũ lực áp chế, bãi vị gia chủ Mạnh Tôn, lập nên một tên bù nhìn chỉ biết vâng theo lệnh đại nhân, chỉ cần khiến cho tai họa khói lửa tan biến thành vô hình, không để cho kẻ thù bên ngoài có thời cơ là được.



Quý Tôn Ý Như than thở, bất đắc dĩ gật đầu, cao giọng nói:




- Nếu không phải là vì gia tộc Mạnh Tôn, lão phu có chết cũng không chịu khuất phục sự bức hiếp này!



Khánh Kỵ mỉm cười, lạy dài thi lễ, lễ độ nói:



- Đa tạ Mạnh Tôn đại phu thành toàn, giờ Khánh Kỵ sẽ đi gặp nhạc phụ đại nhân, trình bày ý tứ của Mạnh Tôn đại phu cho người biết. Mạnh Tôn đại phu, Khánh Kỵ cáo từ đây.



- Cút! Cút! Cút mau! Lão phu không muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xa của ngươi nữa.



Mạnh Tôn Tử Uyên ngửa đầu nhìn trời, không thèm nhìn qua.



Khánh Kỵ cười ha hả, bước xuống dưới đài...



Thúc Tôn Ngọc nhìn Khánh Kỵ đang đứng trước mặt, rồi lại nhìn Thúc Tôn Diêu Quang đang lo lắng đợi chờ ở phía dưới, hai người đều mặc một bộ đồ trắng như tuyết, nam phong độ ngời ngời, nữ dung nhan bạch ngọc, đúng là một cặp xứng đôi cực kỳ. Không bàn tướng mạo, ngay cả tài năng của hắn, năng lực của hắn cũng là vạn người có một rồi, chả trách nhi nữ lại thích hắn đến vậy, chỉ đáng tiếc... Ài! Chỉ đáng tiếc tuy là trước nay luôn rất cưng chiều nhi nữ, nhưng lần này hắn không thể nghe theo ý của nhi nữ được rồi.



Thúc Tôn Ngọc lặng lẽ thở dài, lạnh lùng quay về phía Khánh Kỵ hỏi:



- Công tử đến đây làm gì?



- Khánh Kỵ lần này tới đây là có hai chuyện đại sự, thứ nhất, chính là muốn cầu thân với lệnh nữ Thúc Tôn tiểu thư.



Thúc Tôn Ngọc lộ ra một nụ cười mỉa mai trong khóe miệng:



- Khánh Kỵ công tử nói đùa đấy à? Công tử nhìn lại mình xem, nhi nữ của ta dù không phải là nữ nhi công thất tôn quý, nhưng ta cũng không đời nào lại gả nó cho một vương tôn gặp nạn lang bạt kỳ hồ được!