Đại Tranh Chi Thế
Chương 11112 : Giành ngôi đầu (Hạ)
Ngày đăng: 01:17 20/04/20
Vị tiểu công tử kia lắc đầu nói:
- Không cược cái này. - Hắn xoay chuyển con ngươi, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Nếu không, chúng ta cược xem bao giờ thì mẫu thân của ngươi gả cho Khánh Kỵ công tử, có được hay không?
Quý Tôn Sanh giả vờ biến sắc:
- Nói bậy, mẫu thân của ta đang êm đẹp, vì sao phải gấp gáp gả cho Khánh Kỵ công tử?
Thiếu niên kia nói:
- Hả? Ngươi không nghe nói rằng mẫu thân của ngươi thích hắn hay sao? Còn có người nói, bọn họ cùng vào tửu điếm, đúng rồi, còn vụng trộm gặp nhau lúc đêm khuya nữa...
- Xuỵt.
Quý Tôn Sanh "sắc mặt đại biến", hắn đem một ngón tay mập mạp dựng thẳng lên môi, nhìn trái nhìn phải, mới khẩn trương nói:
- Ít làm bộ làm tịch thôi, Khánh Kỵ công tử từ bao giờ đã là người biết lễ như vậy?
Bộ dáng đó vừa xinh xắn lại đáng yêu, rất có hương vị kích thích ám muội, Khánh Kỵ biết rõ nàng không phải là cố tình khiêu khích, mà chỉ là phát tiết lại sự không vừa lòng hôm ấy ở Lỗ Quái cư, chỉ có điều nhìn bộ dáng lên mặt quyến rũ như vậy, môi đỏ mọng xinh đẹp như vẽ, vẫn bất giác cảm thấy rung động trong lòng.
Thành Bích quý phủ đoạt giải quán quân, trên dưới Thành phủ hoan hô nhảy nhót, đắc ý dào dạt. Thành Tú sớm đã cho người gõ mấy cái nhạc cụ đến đinh tai nhức óc, bốn phía chúc mừng, khen ngợi oai phong Thành phủ. Tiểu mập mạp Quý Tôn Sanh ôm trong lòng ngực một đống chiến lợi phẩm loạn xì ngậu, ở trong đám người tránh tới tránh lui, lẩn trốn mấy đứa trẻ ít tuổi thua mà không cam lòng, muốn đòi lại bảo bối của mình.
Gã thủ lĩnh của đội thuyền Thành phủ, được tám tay chèo, một tay trống nhất tề nâng lên, đi lên cao đài, được chấp chính đại nhân khoác lụa hồng, ban cho lễ vật, hết thảy đều đã có trình tự chuẩn bị sẵn. Ba vị đại phu nhớ không được hết, nhưng đã có những quản sự quý phủ sớm đã thuộc làu làu như nước chảy, chỉ dẫn cho bọn họ từng bước hoàn thành.
Thật vất vả mới xong xuôi hết thảy, Thúc Tôn, Mạnh Tôn chắp tay với Quý Tôn chấp chính, chẳng kịp nói vài câu khách sáo, chỉ ước định địa điểm gặp mặt đêm nay, liền vội vàng đi xuống đài. Ngày hôm nay thành lập minh ước, chẳng qua chỉ là mọi người bằng lòng bắt tay giảng hòa mà thôi, rất nhiều vấn đề liên quan đến lợi ích cụ thể của từng nhà còn chưa được thương lượng, mà ngày mai Ngô quốc sứ thần Úc đại phu sẽ tới Khúc Phụ, cũng phải xác định một biện pháp ứng phó, bảo trì sự nhất trí hành động trong lúc đó của tam hoàn. Những điều đó, mới là những trọng điểm mà bọn họ quan tâm, làm gì còn lòng dạ nào mà đứng ở đây nữa, đều muốn lập tức trở về bố trí một hồi, cùng thương nghị với mấy kẻ thân tín khôn ngoan, để buổi tối tam hoàn và Khánh Kỵ sẽ lại cùng bàn bạc thảo luận một chút.
Mọi người cùng có suy nghĩ này, Quý Tôn Ý Như cũng là như vậy, có điều khác biệt so với Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên chính là, trong lòng hắn chẳng những nghĩ những việc này, mà còn có chút hối hận, không chịu cam lòng. Vốn Khánh Kỵ là do hắn dùng chủ trương mạnh mẽ mà mời tới Khúc Phụ, Khánh Kỵ trong lúc ở Khúc Phụ cũng là do hắn tận lực bảo vệ, có thể nói quan hệ giữa hai người là thân mật nhất. Hận chỉ là hận, chính mình đã do dự không quyết, mãi không quyết được chủ ý, khiến cho Thúc Mạnh hai người ung dung phản kích, cuối cùng lại để cho Thúc Tôn Ngọc xác lập quan hệ đồng minh với Khánh Kỵ trước nhất.
Hiện giờ, Khánh Kỵ chính là nữ tế của Thúc Tôn Ngọc, người ta đã là cha vợ con rể rồi, một chút ân huệ khi xưa của mình làm sao có thể so sánh được với quan hệ đó? Mặc kệ là tính như thế nào, quan hệ giữa mình với hắn cũng đã cách nhau một tầng rồi. Tới khi hắn có được thành, âm thầm chiêu binh, tương đương với việc tăng thêm một đội quân nữa ngoài Lỗ quốc tam hoàn.
Đội quân này mặc dù không trực tiếp do Thúc Tôn Ngọc nắm trong tay, nhưng mà một khi tới thời điểm hai người ý kiến bất đồng, chỉ sợ Khánh Kỵ mười phần là sẽ đứng bên phía Thúc Tôn Ngọc. Ai quy định rằng nhánh quân đội này chỉ được dùng để đối phó Ngô quốc? Kiếm nắm nơi tay, bổ về phía ai, còn không phải là do người cầm kiếm định đoạt? Chỉ với điều này, Thúc Tôn Ngọc đã đủ để có địa vị ngang bằng với mình, huống chi tân quân lại còn do hắn chỉ định, mặc kệ là nói thế nào, đối với hắn cũng phải thân cận hơn một chút.
Quý Tôn Ý Như ảo não nghĩ, đang định bước xuống đài, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy môn hạ của mình là Thành Bích phu nhân đang bưng khay sơn, trình rượu tới Khánh Kỵ, hai người đều áo trắng như tuyết, nụ cười trong vắt, nhẹ nhàng vui vẻ phảng phất như một đôi ngọc nhân (người ngọc), Quý Tôn Ý Như không khỏi chợt động trong lòng, trên mặt liền lộ ra một chút ý cười hàm xúc.