Đại Tranh Chi Thế

Chương 1115 : Loạn cục xôn xao

Ngày đăng: 01:18 20/04/20


Khánh Kỵ rời khỏi Lỗ quốc, điều này khiến cho nhiều người ở Khúc Phụ ít nhiều có chút chán nản, mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ đường hoàng thế nào đi nữa, nhưng người người đều biết rằng Khánh Kỵ là bị Ngô quốc cưỡng ép mà phải rời đi, điều này khiến cho lòng người Lỗ quốc có chút bi thương.



Thành Bích phu nhân đi Phí thành, điều này khiến người Khúc Phụ ít nhiều có chút chán nản, rất nhiều công khanh đại phu thèm thuồng được đàm đạo cùng mỹ nhân, có cơ hội yết kiến giai nhân, còn Quý Thị môn nhân mắt to mắt nhỏ nhìn ngọn núi vàng to lớn rơi vào trong tay nàng, sự ghen tỵ trong lòng càng thêm sâu sắc. Những thông tin về việc Thành Bích phu nhân dùng sắc đẹp dụ dỗ mê hoặc Khánh Kỵ để lợi dụng, dùng sắc đẹp dụ dỗ mê hoặc Quý Tôn chấp chính để ngài lấy kinh doanh muối biển làm phần thưởng lan tràn ra khắp nơi, nói cứ như thật, cái cục diện ướt át đó cứ như thể là bọn họ đứng bên cạnh mà nhìn thấy tận mắt vậy.



Có vài người không ngần ngại phỏng đoán người khác với ác ý cao nhất, huống hồ Thành Bích phu nhân là một quả phụ, lại là một quả phụ mê hoặc “chết người không bồi mạng", cho dù biết rõ đó không phải là sự thật thì người ta cũng rất khoái được rêu rao cái tin đồn đó, trong hoàn cảnh như vậy, đã thỏa mãn đôi chút ý dâm trong lòng.



Có điều lời đồn về Thành Bích phu nhân vẫn còn chưa manh nha thành bọt nước có thể gây ngập chết đuối người khác trên quy mô lớn, thì đã bị một chuyện khác thay thế: quốc quân Cơ Trù hai năm trước đi Tề quốc, mời không chịu về nay đã chết rồi, nguyên nhân cái chết vẫn chưa thể kết luận được. Nhưng cái chết của hắn lại phát sinh đúng vào thời khắc quan trọng khi ở Tề quốc năm đại thế tộc đang thích sát Yến Anh, đại bộ phận người dân Lỗ quốc đều cho rằng vị quốc quân đen đủi này đã làm kẻ chết thay cho Tề quốc Yến ải tử (thấp lùn), trong lúc hỗn loạn bị người ngộ sát.



Người Lỗ cũng không có nhiều bi thương cho lắm, trên thực tế trong con mắt của nhiều người dân Lỗ, họ chỉ biết đến Tam Hoàn, không biết đến Lỗ quân. Nếu không phải ngẫu nhiên trong một nghi thức trọng đại cần Lỗ quân phải lộ diện, thì toàn bộ mọi người đều đã lãng quên mất hắn rồi. Chẳng phải sao? Hơn hai trăm năm rồi, quốc chính (việc nước) là do Tam Hoàn nắm giữ, thuế ruộng phải giao nộp cho Tam Hoàn, sĩ nông công thương, các ngành các nghề, hết thảy mọi thứ đều có quan hệ mật thiết với Tam Hoàn thế gia, cần đến Lỗ quân làm gì?



Cũng duy chỉ có lúc này, khi Lỗ quân bị thích sát, hắn mới có thể nổi bật hơn Tam Hoàn, được người Lỗ bàn tán, nghị luận mấy câu. Chỉ có điều mấy câu nghị luận cũng chẳng duy trì được lâu, mọi người liền chuyển sự chú ý sang chỗ khác.



Khi tin Lỗ quân bị ám sát truyền đến, Lỗ quốc Tam Hoàn đang thiết yến tiệc khoản đãi Ngô quốc sứ thần Úc đại phu. Nghe tin Lỗ quân bị tử nạn, chấp chính đại phu Quý Tôn Ý Như lỡ tay làm rơi chén rượu, khóc thảm tại chỗ. Khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc nói rằng khi xưa tranh giành chấp chính với quân thượng, chọc tức quân thượng bỏ đi, Quý Tôn lấy quốc sự làm trọng, mới chuốc lấy cái danh bị bêu riếu, tạm giữ chức chấp chính, chỉ mong có ngày quân thượng bớt giận trở về Lỗ quốc, giao trả quyền chấp chính cho ngài. Bây giờ quân thượng tử nạn tại Tề quốc, chết nơi đất khách; Từ giờ không thể bộc bạch được tâm ý của mình cho quân thượng hay, càng thêm khổ tâm hơn. Hắn càng nói càng thương tâm, càng nói càng khéo léo, khóc đến nỗi đấm ngực dậm chân, ngất lên ngất xuống mấy lần.
Hắn gạt lọng che nắng ra một bên, khuôn mặt sáng sủa, tuy khoác trên mình một bộ quần áo thô kệch, nhưng không thể che lấp được vẻ tuấn tú của hắn, người phu xe đó đích thị là Khánh Kỵ.



Rèm kiệu khẽ nâng lên, Thành Bích phu nhân khom người bước ra, đứng ở càng xe nghiêng mắt liếc nhìn hắn, thanh tú động lòng gật gật đầu, trên mặt biểu lộ dáng vẻ cười mà không phải cười. Khánh Kỵ hiểu ý, nở trên mặt một nụ cười gượng gạo, đi tới trước buông bàn dậm để bên cạnh cho nàng, sau đó duỗi ra một cánh tay.



Bên cạnh không có người ngoài, đám nô bộc đều đang bận bịu vận chuyển đồ đạc ở chiếc xe lớn phía trước. Lần này vì lý do bảo mật, tuy trong phủ không có mấy người từng gặp Khánh Kỵ, Thành Bích cũng vẫn thay hết những người đã từng gặp qua hắn, những gia nô, gia tướng, nô bộc, thị tỳ đi tới Phí thành không có ai là từng gặp hắn cả.



Những người này đều nghĩ rằng Dương Bân kia thật sự là em họ của Dương Hổ, trên đường đi, phu nhân có việc thì tìm hắn làm, không có việc thì tìm hắn nói chuyện, ngay cả phu xe nhà mình cũng để cho hắn làm thay, vóc người tuấn tú thì được hưởng thơm a. Ai nấy đều biết phu nhân nhà mình coi trọng tiểu tử này, kẻ thức thời chỉ cần nhìn thấy hai người bên nhau, thì đều biết đường mà tránh ra.



Thành Bích giơ ra một cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng khoát lên trên cánh tay hắn, bước từ trên xe xuống, chân váy mềm mịn, khẽ khàng vén lên, uyển chuyển bước xuống đất, thân thể mềm mại đứng thẳng, đưa mắt tình tứ nhìn hắn, nở nụ cười lại càng làm say mê lòng người, mang chút ý chọc tức nói:



- Công tử, hôm nay làm nô tại quý phủ, cực nhọc hầu hạ ta, không thấy vất vả sao?