Đại Tranh Chi Thế

Chương 1117 : Hai đứa trẻ cãi nhau

Ngày đăng: 01:18 20/04/20


Trông thấy Khổng Khâu, Khánh Kỵ vừa mừng vừa sợ, mừng là vì ở nơi đất khách mà gặp lại được bạn cố tri, sợ là vì thân phận của hắn bây giờ là thế nào? Đang muốn tránh gặp người quen, không thể gặp Khổng Khâu được. Trong lòng Khánh Kỵ thất kinh, đang định lánh mình tránh né, Khổng Khâu kia khom người đã hơi mệt, mới quay người một cái, ánh mắt đập ngay vào hắn.



Khổng Khâu vẻ mặt kinh ngạc, sau đó rạng rỡ mặt mày, Khánh Kỵ thầm kêu lên: "Khổ rồi!" Phía trước mặt là Khổng lão phu tử, việc giết người diệt khẩu Khánh Kỵ đến nghĩ cũng không dám nghĩ, không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ còn biết cắm đầu đi tới, nở một nụ cười rồi nói:



- Hóa ra là Khổng sư, ngài... tại sao lại tới đây?



Khổng Khâu mỉm cười chân thành, chắp tay hành lễ rồi nói:



- Haha, Khâu cũng đang muốn hỏi đây, công tử sao lại tới nơi này? Ấy, công tử sao lại ăn mặc thế này?



Khánh Kỵ nghe thấy vậy vội đánh trống lảng:



- Chuyện này nói ra thì dài lắm, lát nữa chúng ta đi tìm nơi nào đó tâm sự cũng không muộn. Khổng sư đang định đi đâu, đang nghe hai hài đồng kia nói chuyện gì vậy?



Hắn hỏi như vậy thì lúc này Khổng Khâu mới sực tỉnh, vội vàng nói:



- Không sai, hai ta lát nữa nói chuyện cũng không muộn, nghe hai đứa bé này nói lý với nhau, vấn đề mà chúng đang tranh luận rất thú vị, Khâu chưa bao giờ nghĩ tới trước đây.



Vị Khổng phu tử này vừa nghe tới việc nghiên cứu học vấn liền quên bẵng mất mình, nói xong thì lại khom lưng xuống, cười híp mắt nói:



- Nếu đã vậy, đồng tử này, ngươi thử nói đạo lý của mình, nhưng không được văng tục chửi bậy đối phương.



Khánh Kỵ thấy vậy, đành phải đứng cạnh một bên, nhân cơ hội này nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích với ông ta thế nào.



Chỉ nghe thấy đứa trẻ kia phản bác lại:



- Vậy ngươi nói đi, tại sao khi mặt trời mới lên thì khá lạnh, đến giữa trưa thì lại nóng bừng bừng thế này? Đương nhiên bởi vì nguyên cớ là ở xa mới thấy lạnh, ở gần thì thấy nóng rồi! Như vậy mới hợp lý, bằng không ngươi có thể giải thích hợp lý được không?



- Hà hà, ngươi nói ở xa lạnh ở gần nóng. Ta không tìm ra được đạo lý trong đó, nhưng ta cũng nói là ở xa nhỏ ở gần to, lẽ nào ngươi có lý do phản bác lại sao?



Hai đứa bé tranh chấp không có kết quả, liền nhất tề quay đầu sang nhìn Khổng Khâu, nói:



- Ây, vị phu tử này, lúc nãy ngài nói giúp chúng tôi phân giải đúng sai, vậy ngài nói xem hai chúng tôi ai nói có lý hơn nào?



- Ách..., điều này...




- Đương nhiên không phải, nhưng... nhân gia đã có ý trung nhân, đương nhiên không thể tiếp nhận ngươi được rồi.



Công tử áo trắng sợ hãi thất sắc, vội vàng hỏi dồn:



- Cái gì cái gì cơ? Hắn là ai? Không thể nào, tuyệt đối không thể! Nàng lừa ta có đúng không?



Tiểu Ngải ra vẻ ngây thơ thản nhiên nói:



- Công tử, công tử với ta tình sâu nghĩa nặng, ta làm sao có thể lừa công tử được? Nhưng biết làm sao được, tạo hóa trớ trêu, Tiểu Ngải đã có nơi có chốn, đành phải phụ lòng tốt của công tử rồi. Công tử là một đấng quân tử đức hạnh, tin rằng sau này sẽ không làm khó cho Tiểu Ngải.



Tiểu Ngải nói rồi, chớp chớp lấy được đôi mắt đen nhánh như quả nho, cố gắng làm cho đôi mắt của mình ướt át một tí, Khánh Kỵ đứng bên cạnh xem nàng diễn xuất vụng về, biểu lộ có chút tức cười.



- Làm sao có thể, điều này sao có thể được?



Công tử áo trắng xanh mặt:



- Trước giờ ta chưa từng thấy nàng có qua lại với người đàn ông nào cả, tại sao tự dưng lại chạy ở đâu ra một ý trung nhân là sao? Nhất định là nàng gạt ta rồi.



Tiểu Ngải nhìn hắn với ánh mắt rất "ngây thơ", thành khẩn nói với hắn:



- Ta thề với trời, thật sự không có... lừa ngươi. Ta với hắn, tuy chỉ là tình cờ gặp gỡ, thế nhưng sau khi tiếp xúc, tất cả tâm tư đều nghiêng về phía hắn, giờ đây hai chúng ta tình nồng thắm thiết, xin công tử từ sau đừng dây dưa với ta nữa.



Công tử áo trắng ghen tức lồng lộn, mắt đỏ ngầu nói:



- Hắn là ai? Hắn là ai? Nàng đừng tưởng rằng nói mấy câu mà gạt được ta, nàng nói xem kẻ đó ở đâu?



Tiểu Ngải lại liếc nhìn Khánh Kỵ, trong lòng Khánh Kỵ bỗng thấy có chút cảm giác bất ổn, chỉ thấy Tiểu Ngải ánh mắt đắm đuối nhìn Khánh Kỵ nói:



- Người đó... chính là chàng! Nhân gia với chàng thường xuyên đi lại với nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm, kết quả là đã yêu chàng mất rồi...



Khánh Kỵ nghe thấy vậy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm:



- Trời ạ, lâu ngày nảy sinh tình cảm gì chứ, ngày nào hả? Ta ngày nào yêu cô hả? Đây là... đây đúng là mầm họa rồi!