Đại Tranh Chi Thế
Chương 2146 : Xảo thiệt như hoàng
Ngày đăng: 01:18 20/04/20
Xảo thiệt như hoàng (Miệng lưỡi khéo nói)
Quý Tôn Ý Như mừng rỡ:
- Mau nói ta nghe.
- Chúa công, nếu xuất binh thảo phạt, theo như lời công tử Khánh Kỵ, chưa chắc ta nắm phần thắng. Cho dù thắng được e cũng tổn thất nặng nề, chi bằng ta cho vài đội quân đến đó, trấn giữ các thành trì quan trọng xung quanh lĩnh Tang Hà, phong tỏa đường xuất quân của chúng, đề phòng Triển Chích dấy binh tạo phản làm hại đến chúa công. Sau đó cho người đi do thám tình hình trên núi, thám thính động tĩnh của Triển Chích, nếu hắn muốn làm phản thật, chúng ta đã phòng bị, hắn không kiếm chác được lợi lộc gì. Nếu như không phải làm phản, lần này điều động quân đội bố phòng, lấy lí do tập luyện săn bắn gì đó, tốn chi phí không nhiều, biết biết ý chúa công thế nào?
- Hay, hay lắm, cách này hay đó, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, cứ làm theo…
Hắn nói đến đây sắc mặt lại bỗng nhiên trở nên khó chịu, lúc cầm quyền ở nước Lỗ còn không điều động quân đội hai nhà Thúc, Mạnh được, bây giờ phái quân đi bảo vệ đất của mình, hai nhà Thúc, Mạnh không có lí do gì xuất quân trợ giúp, còn chỉ điều động binh mã của mình thôi thì muốn trấn giữ các điểm trọng yếu xung quanh dãy Tang Hà cần bao nhiêu binh mã đây? Nơi đó là con đường giao thông huyết mạch nối đường thủy bắc nam, nối đường bộ đông tây, bao la rộng lớn đấy.
Hơn nữa, đất của Quý thị giáp ranh nước Tề, do biên giới hay xảy ra xung đột, cho nên quân đội của Quý thị phần lớn phải trấn giữ ở biên giới hai nước Lỗ - Tề. Khi xưa cha hắn là Quý Vũ Tử chia quân đội nước Lỗ làm bốn, mình chiếm lấy hai chính là lấy lí do phải lo việc quốc phòng biên giới phía Bắc (viết hoa nha), bây giờ chẳng lẽ rút quân phía Bắc về, mở rộng cửa cho người Tề đến đánh sao?
Khánh Kỵ quan sát nét mặt Quý Tôn Ý Như, cố tình hỏi thăm:
- Quý Tôn đại nhân, tôi cũng cảm thấy ý của Dương Hổ rất ổn thỏa, sao đại nhân lại có vẻ khó khăn thế ạ?
Quý Tôn Ý Như thở dài, cười khổ:
- Khó đây, sợ là ta không thể điều động được nhiều binh mã thế này, Hai nhà Thúc, Mạnh chịu trách nhiệm biên phòng bốn phía, biên giới Nam Bắc do ta đảm nhiệm, ngoài ra còn rất nhiều thành trì phải đưa quân đóng giữ. Giờ điều động mấy vạn quân đến Phí thành, không dễ dàng đâu.
Khánh Kỵ lộ vẻ kinh ngạc:
- Đại nhân định xuất binh một mình sao? Nếu quả thật Triển Chích làm phản, sẽ gây bất lợi cho cả nước Lỗ, hai nhà Thúc, Mạnh không chịu xuất binh ư?
- Nếu không nguy ngập đến mình, ai chịu xuất binh giúp ta chứ? Triển Chích hiện đóng tại đất của ta, hai nhà Thúc, Mạnh còn mong cho…
Hắn nói đến đây chợt nhớ ra Khánh Kỵ là con rể tương lai của Thúc Tôn Ngọc, quan hệ với phía kia thân thiết, có những chuyện không nên nói quá rõ ràng, nên không nói tiếp nữa.
Dương Hổ giải thích giùm Quý Tôn Ý Như:
- Ta…
Khánh Kỵ vội cướp lời:
- Chẳng lẽ ngài lại đuổi quân vương một lần nữa?
- Điều này…
Quý Tôn Ý Như nhíu chặt mày, mặt tối sầm lại, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Lời công tử nói có vẻ…đúng đó, thế nhưng… nhưng mà…
Hắn ngước nhìn Khánh Kỵ, cảm thấy khó mở lời:
- Lập Cơ Tống làm vua, tất cả đều là ý của nhạc phụ công tử, lão phu bây giờ đồng ý, Cơ Tống đăng cơ chắc sẽ thân với Thúc Tôn Ngọc, lão phu đã lui một bước từ bỏ chức vụ chấp chính, Thúc Tôn Ngọc không leo lên đầu lão phu sao?
Khánh Kỵ hỏi thẳng:
- Đại nhân có từng công khai phản đối lập Cơ Tống làm quân vương trên miếu đường không?
Quý Tôn Ý Như lắc đầu:
- Cái đó thì không, dù sao thì…ta và Thúc Tôn Ngọc đã giao hẹn, quyền lập quân vương giao cho ông ta, lão phu không hỏi tới.
Khánh Kỵ mừng rỡ:
- Thế thì được rồi, đại nhân chưa hề bày tỏ quan điểm, ngày mai khi thượng triều lúc hai bên tranh cãi, ngài chỉ cần phán một câu, cứ làm như lệnh tôn Quý Vũ Tử đại nhân, chỉ phán đúng một câu: Lập người này! Lúc đó tranh cãi chấm dứt, tân quân lên ngôi, làm vậy người trong thiên hạ ai mà không nói đại nhân là nhân vật then chốt quyết định tân quân, không những không làm mất danh tiếng của ngài, ngược lại, danh tiếng đại nhân còn nâng cao nữa là đằng khác.
Quý Tôn Ý Như nghe đến đấy, đôi mắt sáng rực lên, Khánh Kỵ nhìn rõ cả, nhủ thầm: “Phía Quý Tôn Ý Như coi như xong, còn có một Thúc Tôn Ngọc nữa, vị nhạc phụ tương lai này ta không thể đắc tội được, ta cũng nên nghĩ ra cách gì ăn nói với ông ta mới được…”