Đại Tranh Chi Thế
Chương 21512 : Ân oán tình cừu (Hạ)
Ngày đăng: 01:18 20/04/20
…Khánh Kỵ gật đầu lia lịa, Thúc Tôn Diêu Quang nâng chén tạ ơn Thành Bích, sau một hồi khách sáo, Thành Bích phu nhân liền kể những điều mắt thấy tai nghe ở Đông Hải, Thúc Tôn Diêu Quang cũng chưa từng đến biển, nghe vậy thì rất phấn khích. Trông bộ dạng chuyện trò thân mật của hai người, không hề thấy bộ dạng đấu khẩu như lúc trước nữa, Khánh Kỵ đứng bên cạnh quan sát, nghĩ tới tình hình lúc bạn lúc thù của mình với Tam Hoàn, rốt cục cũng chẳng tự nhiên như bọn họ được, không khỏi âm thầm cười nhạo: nữ nhân với nhau, bất kể trong lòng nhau có mấy phần thân thiết, khi đóng kịch tỷ muội thân tình, đều cùng một giuộc như nhau cả.
Lúc này, mấy võ sĩ phụng lệnh quốc quân tới Phí thành bí mật tìm Tiểu Ngải cô nương đang sầu não ủ ê trong mấy căn phòng ở Hạnh Viên, bọn họ đã đi dò xét mấy ngày ở trong ngoài thành rồi, nhưng chẳng tìm được chút tăm hơi nào của tiểu thư cả.
Lúc trước khi rời Khúc Phụ, quốc quân từng nói Tiểu Ngải cô nương đã ngủ ở tòa Hạnh Viên này, nếu cần manh mối thì bọn họ phải tìm từ đây. Bọn họ đến Phí thành, trước tiên đến hỏi thăm chủ nhân khách điếm Hạnh Viên, được biết Quý Tôn Tiểu Man vẫn chưa trả phòng, không khỏi mừng rỡ, liền đợi trong Hạnh Viên, không ngờ suốt cả một ngày vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu cả, chia nhau đi tìm kiếm trong thành cũng không có tin tức. Hai ngày nay, mấy võ sĩ cầm bức họa do Cơ Tống khắc họa Tiểu Ngải cô nương, tìm họa tượng(họa sĩ bây giờ) vẽ thêm vài tấm nữa. Mỗi người cầm một tấm đi tìm khắp thành, vẫn chưa tìm được chút manh mối nào cả.
Một võ sĩ nhíu mày nói:
- Tiểu Ngải cô nương vẫn chưa trả phòng, đồ đạc hành lý vẫn ở trong phòng, có lẽ vẫn chưa rời khỏi đây. Thế nhưng mấy ngày nay chưa thấy quay lại, trong thành cũng không có tin tức gì, các ngươi xem, liệu có phải...
- Không được nói bậy!
Một võ sĩ khác biến sắc nói:
- Quốc quân từng nói, Tiểu Ngải cô nương từ nhỏ đã đi theo tập luyện kiếm thuật cùng Lỗ quốc đệ nhất kiếm khách Viên Công, đừng nhìn vẻ ngoài mảnh mai của nàng, kiếm thuật tài giỏi vô cùng, mấy năm nay đi Nam vào Bắc, sơn tặc thủy tặc không biết đã gặp bao nhiêu, nhưng chưa có kẻ nào làm khó được nàng. Làm sao có chuyện được?
Vị võ sĩ thứ ba lại do dự nói:
- Giang Nguyên nói có lý, ngươi không nghe nói mấy hôm trước xa giá của Thành Bích phu nhân cũng bị cường đạo tấn công, nếu như bọn cường đạo trên núi Thương Hà nhắm vào nàng, vậy thì... muốn bắt nàng đi cũng chẳng khó khăn gì. Hảo hán nan địch tứ thủ(ý nói dù là nam nhi cũng khó chống chọi với số đông), huống hồ nàng chỉ là một nữ tử, thể lực dù sao cũng có hạn.
Bọn họ mồm năm miệng mười bàn cãi, võ sĩ đầu lĩnh Điêu Minh hết kiên nhẫn, trầm giọng nói:
- Không cần nói nữa, đã phụng quân lệnh, chúng ta phải dốc hết sức hoàn thành. Các ngươi ai nấy giữ bức họa của Tiểu Ngải cô nương, đi ra ngoài dò tìm lần nữa. Quốc quân đã dặn, bí mật tìm kiếm, nhưng... nếu vẫn không tìm được, chúng ta chỉ còn cách đi cầu trợ đầu mục bản địa, công khai tìm kiếm tung tích của nàng, đi!
Chúng võ sĩ cầm lấy bội kiếm, lũ lượt rời khỏi Hạnh Viên, lại lần nữa đi len lỏi vào trong các ngóc ngách Phí thành.
Trong phòng Thành Bích phu nhân, Khánh Kỵ vừa đi vào, Thành Bích liền ôm chặt lấy chàng, trong khuê phòng, nàng không còn là thương nhân xảo trá nữa, cũng không phải là đương gia nắm giữ quyền hành gia tộc Quý Tôn Tử Phi nữa, nàng chỉ là một tiểu nữ nhân nhu tình ngàn vạn, đáng yêu trìu mến mà thôi.
- Công tử, những ngày này, người ta đi càng xa thì lại càng lo nghĩ cho chàng nhiều hơn. Hôm nay có thể coi là đã quay lại với chàng rồi, chàng có nhớ người ta không?
Thành Bích phu nhân ôm lấy hắn, ngọt ngào hỏi:
- Ách, đương nhiên rồi, ta...
- Không cần chàng nói.
Thành Bích cắt đứt lời của hắn, rạo rực tựa vào ngực hắn:
- Sao chàng biết? Chàng nhận ra nó? Nó ở đâu?
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, ta nhận ra nó, bây giờ nàng... đang ở Phi Hồ cốc, giả trang một tiểu thôn nữ, trúng tuyển vào làm một dong phụ(người phụ nữ làm thuê) nấu cơm giặt giũ, ta nghĩ... nàng ấy làm vậy, chắc là do nàng mà đến...
Thành Bích phu nhân nghe xong sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng mục quang trầm xuống, khẽ nhếch miệng nói:
- Đi, chúng ta lập tức đi Phi Hồ cốc.
Thành Bích phu nhân cũng không tránh Khánh Kỵ, vội vã vọt tới sau tấm bình phong thay quần áo. Mặt trời sáng rõ, những hình ảnh lờ mờ sau tấm bình phong khó có thể che đậy. Thành Bích vừa đi qua đó, một dòng lệ ảnh ẩn hiện in dấu trên tấm bình phong, cởi áo, thay y phục, cặp ngực nở, đôi chân dài, cảm giác say đắm mê người, vào lúc quan trọng này, Khánh Kỵ cũng chẳng còn tâm trí thưởng thức, đợi nàng thay quần áo xong, hai người liền vội vã đi ra khỏi phòng.
Hai người vừa rời khỏi hậu trạch, liền gặp Tiêu Cẩn quản sự dẫn một võ sĩ hộc tốc đi tới, trông thấy phu nhân, Tiêu Cẩn vội vàng đứng lại, chắp tay thi lễ:
- Phu nhân, vị tráng sĩ này là sứ giả đương kim quốc quân phái tới Phí thành, có chuyện cần bẩm báo phu nhân.
Thành Bích phu nhân kinh ngạc dừng bước, sau khi nàng trở về đã hay tin trong triều lập tân quân là công tử Cơ Tống, nhưng không biết vị tân quân này phái võ sĩ tới tìm mình có việc gì. Võ sĩ đó chính là Điêu Minh, người phục lệnh đi tìm Tiểu Ngải, vừa trông thấy khuôn mặt kiều diễm của Thành Bích phu nhân, cặp mắt Điêu Minh bỗng sáng lên, hắn không dám nhìn thêm, vội vàng cúi đầu xuống, tiến tới mấy bước, khom người thi lễ nói:
- Vương thành vệ phủ Điêu Minh, vái chào phu nhân.
- Điêu thống lĩnh, không biết ngài tới gặp thiếp thân là có chuyện gì?
Điêu Minh lại vái chào lần nữa, nói:
- Điêu Minh phụng lệnh quốc quân, tới đây tìm một vị cô nương tên Tiểu Ngải...
Thành Bích nghe đến đó sắc mặt lập tức biến đổi, Điêu Minh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:
- Nhưng Điêu Minh tới đây đã vài ngày, vẫn chưa gặp được Tiểu Ngải cô nương. Tại khách điếm Hạnh Viên, Tiểu Ngải cô nương vẫn chưa trả phòng, đồ đạc vẫn còn nguyên. Điêu Minh sợ Tiểu Ngải cô nương có điều gì bất trắc, vậy nên cầm bức họa của cô nương tới khắp nơi dò hỏi, hôm nay hỏi một tượng nhân(thợ thủ công), nghe hắn nói, trong Phi Hồ cốc có một thiếu nữ nấu cơm có khuôn mặt giống như vậy...
Võ sĩ này vốn là võ sĩ trong nội cung, cũng không phải xuất thân là gia tướng hộ vệ tùy thân của Cơ Tống, không hề biết đến sợi ân oán giữa Thành Bích phu nhân và Ngải Thị phu nhân, càng không biết thân phận thật của Tiểu Ngải, nếu không chỉ cần nghe tới việc thiếu nữ kia làm dong phụ ở Phi Hồ cốc, cũng không thể ngờ rằng nàng chính là thiên kim đại tiểu thư trong phủ Quý Tôn Tử Phi.
Lúc này nói ra, hắn sẽ tưởng rằng Quý phủ cậy thế hiếp người, cưỡng ép vô số tráng đinh lên núi làm công, nhưng Quý Thị thế lớn, tuy hắn được quốc quân giao phó trọng trách, trong ngôn từ cũng không dám có chỗ bất mãn, chỉ khéo léo nói:
- Điêu Minh vốn không tin lắm, nhưng ngoài điều đó ra thì không còn manh mối nào nữa, đành đi Phi Hồ cốc tìm người. Nào ngờ mấy hôm trước xa giá của phu nhân bị cướp, trong cốc canh phòng vô cùng cẩn mật, Điêu Minh không thể nào vào được bên trong, đành phải quay về nói rõ thân phận, thỉnh phu nhân ân chuẩn nhập sơn.