Đại Tranh Chi Thế
Chương 21612 : Di Đào chi Tử (Hạ)
Ngày đăng: 01:19 20/04/20
Vị thiếu niên có khuôn mặt thanh tao vừa nghe thấy tiếng hét thất thanh quay đầu lại, bất giác kinh hãi biến sắc quát:
- Các người là ai, người đâu mau đến đây!
Tên cao lớn vừa giết hạ người đánh ngựa vung thanh kiếm sáng loáng còn dính đầy máu chạy tới, cười độc ác quát:
- Đừng kêu vô ích, mau nạp mạng cho ta!
Theo sau hắn, còn có vài tên đại hán vung kiếm sáng loáng đang thủ thế. Bên cạnh vị công tử trẻ kia vài tên thủ hạ kinh hãi cầm vội lấy binh đao, nhưng chưa kịp để họ hành động, đã bị bọn người kia rất nhanh chém chết. Công tử kia kinh hãi chết đứng, tung chân bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước đã bị tên cao lớn kia đuổi kịp, tóm lấy cổ áo, dùng chuôi kiếm đánh một nhát thật mạnh vào phía trên bụng dưới, khiến hắn đau đớn quằn quại, tựa hồ thở chẳng ra hơi.
…………………
Đại hán kia giật rơi chiếc mũ đang đội trên đầu vị công tử, vứt xuống đất giẫm đạp, cười độc ác nói:
- Tiểu súc sinh. Một thứ hàng hóa như ngươi, cũng xứng làm Vệ quốc đại phu.
Vị thiếu niên thanh tú kia nghe nói vậy, cố gắng nhịn đau, ngẩng đầu mệt mỏi hỏi:
- Các ngươi…. Các ngươi không phải kẻ cướp, vậy rốt cuộc các ngươi là ai?
Tên này lỗ mãng cười độc ác. Cộc cằn đưa tay vuốt cằm, ngạo nghễ đáp:
- Ha ha, nhà ngươi đến tính mạng mình còn không giữ được, còn muốn biết danh tánh của ta làm gì?
Hắn đẩy công tử kia về phía trước, hướng về đám thủ hạ quát:
- Nhanh trói hắn lại đưa lên xe, lập tức rời khỏi đây.
Hai đại hán chạy lại, trói vị công tử kia giống như trói gà, đưa lên một chiếc xe rồi khởi hành, cũng vào lúc này, từ xa vọng lại tiếng xe ngựa, tên đứng đầu vội vàng ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh tới trong làn khói bụi mù mịt, hắn nói:
- Có người đang tới…
Khánh Kỵ giục ngựa chạy tới, từ xa nhìn tới phía trước xác người nằm la liệt, người đang đứng trên đường thì trong tay đang lăm lăm những binh khí sáng chói, dưới ánh nắng của mùa thu làm chói lên một thứ ánh sáng rực rỡ, trong lòng thoáng chút sợ hãi nói:
Bọn thích khách nghe xong vui mừng khôn xiết, trong đó một tên hết nhìn Khánh Kỵ, rồi đến Tống Triều, lắp bắp nói:
- Để…để ta đi mang người lại cho.
Nói rồi hắn vừa bước đi thăm dò chừng hai bước, nhìn thấy Khánh Kỵ hai người không có ý ngăn chặn, lập tức quay người chạy đi.
Vị công tử kia vừa bị bọn người kia nhốt trên xe ngựa, thì nghe bên ngoài có tiếng hò hét liên hồi, âm thanh chém giết không ngừng, trong lòng vẫn còn chút hi vọng, chỉ mong có người cứu mình thoát ra. Đang trong tâm trạng lo lắng, bỗng nhìn thấy một người mang kiếm chạy đến, lại tưởng là có người đến ám sát, lúc này toàn thân run rẩy, mắt nhắm nghiền nín thở, tên thích khách nhìn thấy điệu bộ của hắn, cục cằn quát:
- Mau xuống xe.
Thiếu niên kia bị hắn đẩy từ trên xe xuống, nghiêng nghiêng ngả ngả nhào về phía trước, Khánh Kỵ và Tống Triều nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy không giấu được vẻ ngạc nhiên, ngớ người ra. Tên đầu lĩnh giận giữ trong uất hận chắp tay nói:
- Người đã giao rồi, hi vọng các ngươi cũng giữ lời cam kết.
Khánh Kỵ xua tay, tên đầu mục lập tức dẫn người chạy khuất, nhảy lên hai chiếc xe ngựa, quất ngựa chạy mất.
Khánh Kỵ và Tống Triều hai người trên mặt đều hiện lên thần sắc cổ quái. Vị công tử kia trong lòng thận trọng, trên khuôn mặt giãn ra, cất giọng nói nhẹ nhàng chắp tay thưa:
- Đa tạ ơn cứu mạng của nhị vị tráng sĩ.
Khánh Kỵ lúc này đã biết cứu nhầm người, trong lòng khổ sở cười đáp:
- Không biết các hạ gia thế ra sao?
Vị công tử khuôn mặt thanh tao, vội vàng đáp:
- Vệ đại phu Di Hạ, còn chưa thỉnh giáo nhị vị tráng sĩ quý tính đại danh ra sao?
Khánh Kỵ ngớ người:
- Sao lại có thể là hắn, Dư Đào chi luyến Di Tử Hạ!