Đại Tranh Chi Thế
Chương 21642 : Tịch liêu mỹ nhân tâm (Trung)
Ngày đăng: 01:19 20/04/20
Công tử Triều nghe thấy vậy thì nao nao, ngạc nhiên nói:
- Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đã đầu phục nàng rồi? Hai người bọn họ sẽ theo ý nàng hành sự, nhưng hai người đó lại chỉ có chức không có quyền, bị Công Mạnh Trập chi phối, chỉ sợ sẽ không có trọng dụng. Về phần Đặng Hiền, người này vốn có hiền danh, nhưng luôn luôn chỉ là một chính nhân quân tử không chịu leo lên quyền quý...
Nam Tử cười nhạt nói:
- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ tốt bụng lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.
…………………
Nam Tử cười nhạt nói:
- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ nhát gan lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.
Công tử Triều cười nói:
- Bảo hắn là kẻ nhát gan cũng đúng, người này từ xưa tới nay không dễ mà đắc tội với người khác, đúng là một người tốt nổi danh xán lạn. Sau lưng Lữ đại phu chính là Công Mạnh Trập, Công Mạnh Trập thế lực khổng lồ, sẽ ngồi yên xem thân tín của mình bị đoạt quyền sao? Theo tâm tính của Đặng Hiền, chỉ cần Công Mạnh Trập vừa mới nhíu mày, hắn đã run sợ trong lòng rồi.
Công Mạnh Trập là huynh trưởng của đương kim Vệ Hầu, là một gã què, nhưng hắn là người nắm binh quyền nặng nhất chỉ dưới vua Vệ. Trong triều đình hắn có rất nhiều tai mắt, thế lực khổng lồ, áp đảo tất cả công khanh thế tộc, nếu tùy ý để cho hắn phát triển, gia tộc Công Mạnh Trập tất nhiên sẽ giống như Lỗ quốc Tam hoàn, quyền bính đảo ngược, khiến quốc quân trở thành thứ trưng bày.
Nam Tử mày ngài nhướng lên, nói:
- Thiếp biết, đâu chỉ có Đặng Hiền, trên dưới triều đình, có mấy ai dám chống lại kẻ quyền lực khuynh đảo triều chính như Công Mạnh Trập? Vốn là như thế, nên thiếp mới nhất định phải đối phó với hắn. Vua sở dĩ là vua, không thể dựa vào lòng trung thành của thần tử, mà phải dựa vào quyền hành và thế lực quân chủ, vua mà thất thế, tất sẽ bị thần khống chế. Cho dù thần tử bây giờ có trung thành, ai có thể cam đoan rằng sau này hắn vẫn trung thành? Hắn dù có trung thành, ai có thể cam đoan rằng hậu thế của hắn cũng sẽ trung thành, quyền lực tốt nhất phải nắm giữ trong tay mình.
Nam Tử chăm chú nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt, không nói được một lời.
Công tử Triều có chút giận dữ, hắn chật vật gầm nhẹ:
- Nàng không tin ta có phải không? Tốt! Ta biết rõ trên đường có kẻ muốn sát hại, vẫn không ngại nguy hiểm chạy tới gặp nàng, nàng lại nghi ngờ dụng tâm của ta, thôi, thôi, ta phải đi thôi, rời khỏi Vệ quốc, đi sang tha hương, tránh cho một ngày kia quan hệ giữa ta và nàng bị lộ, phá hỏng vinh hoa phú quý của nàng, một đời được tôn vinh! Quân phu nhân, người xin tự bảo trọng cho mình đi!
Công tử Triều dứt lời, giận dữ phất tay áo, xoay người liền đi.
- Không cần!
Nam Tử bỗng nhiên kéo cánh tay áo hắn, công tử Triều cũng không xoay người, chỉ đứng thẳng người xoay lưng lại với nàng, lồng ngực phập phồng, hơi thở khó bình tĩnh, lạnh lùng thốt lên:
- Không biết quân phu nhân còn có gì phân phó tại hạ?
Nam Tử chua xót trong lòng, khẽ cắn môi nói:
- Được, thiếp... thiếp đáp ứng với chàng, ở lại bên thiếp, thiếp sẽ cho chàng... làm gì cũng được...
Công tử Triều nhanh nhẹn xoay người, kinh hỉ nhìn nàng, sau đó ôm thẳng nàng vào trong lòng ngực, thật chặt, vui sướng nói:
- Ta biết mà, Nam Tử sẽ không gạt bỏ ta, nàng vĩnh viễn là Nam Tử mà ta yêu nhất.