Đại Tranh Chi Thế
Chương 118 : Đối vũ
Ngày đăng: 01:15 20/04/20
Trong Thành phủ, đình ngoài, đình giữa đã bị hai trăm binh sĩ luyện võ hoàn toàn chiếm cứ. Khánh Kỵ cầm mâu nhìn xung quanh một hồi, vừa lòng gật gật đầu, xoay người trở về hậu trạch (nhà sau), thị vệ bên người A Cừu huynh đệ theo sát phía sau.
Phủ Thành Bích phu nhân ở Lỗ quốc, vườn hoa không so được với phong cảnh ở Giang Nam, nhưng mà ở giữa đào một cái hồ, đưa nước chảy vào, trong nước chất đá làm giả sơn, trên trồng hoa tử đằng, cũng làm pha thêm một chút cảnh sắc. Lúc này đã là tiết trời tháng tư, gió xuân hiu hiu thổi, khiến cho mặt nước gợn sóng, ráng mặt trời sáng sớm in bóng trên mặt nước, những gợn sóng lấp lánh dập dờn.
Một chiếc cầu bắc ngang qua, bắc tới một cái đài nhỏ bằng gỗ ở giữa hồ, bốn phía có rào chắn cao tới đầu gối. Gia nhân trồng cây hạnh ở khắp nơi, lúc này lại đúng vào mùa hoa hạnh điêu tàn, cánh hoa hạnh bay trắng bầu trời, rơi xuống đài ở trong hồ, thoáng như những bông tuyết nhỏ rơi xuống.
Khánh Kỵ đi lên trên đài, cầm mâu đứng lặng, nhắm mắt hồi tưởng lại những cách dùng mâu mà Khánh Kỵ tâm đắc, sau đó phấn chấn vung tay lên, cầm mâu nơi tay, bắt đầu luyện võ nghệ. Mâu trong tay hắn là thanh đồng chiến mâu, đầu mâu dài một thước có thừa, mũi nhọn vô cùng sắc bén, trên thân mâu có hoa văn trang trí, còn có hai hàng chữ Triện nhỏ thếp vàng "Công tử Khánh Kỵ, tự chế dụng binh!"
Mũi mâu sắc nhọn lạnh lẽo, làm cho người ta không dám nhìn gần, ở trong tay Khánh Kỵ, chiếc chiến mâu này vọt lên như bay, giống như thuồng luồng. Làm binh khí, cán mâu đều phải chọn loại gỗ chắc thượng đẳng để chế tác, không giống như cán thương sáp ong của hậu thế, cho dù thiếu đi tính dai, không thể rung thương, nhưng chiêu thức đi thẳng về thẳng, có thể đánh ra rất rộng, có một loại màu sắc cổ xưa khác lạ.
Cán trường mâu trong tay Khánh Kỵ múa lên, chùm tua màu đỏ thình lình tung loạn, lại khiến người ta khiếp sợ. Ở trên mâu buộc chùm tua đỏ, không phải vì đẹp, mà vì mũi mâu sau khi đâm vào nhục thể, máu sẽ phun ra, trên mâu có buộc chùm tua, có thể dẫn cho máu chảy xuống dưới, nếu để chảy xuống cán mâu sẽ gây trơn, không nắm chắc được, cho nên trong thực chiến ít khi có chuyện không buộc tua đỏ.
Bởi vì vấn đề dung hợp ký ức, ban đầu động tác dùng mâu của hắn còn có chút trì trệ, dần dần động tác càng lúc càng trôi chảy, một cây mâu uy vũ phần phật gió, tuy rằng sợ miệng vết thương hở ra, không dám sử dụng hết mười phần khí lực, uy thế kia cũng đã làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Không biết từ khi nào, Nhâm Nhược Tích xuất hiện tại đình nghỉ chân ở Nhâm gia hậu viện, đó là một cái đài cao, hình vuông, dùng đất xây nên, ở phía trên tiểu đình mái hiên cong lên như mặt trăng. Một trận gió thổi đến,làm tung bay cổ tay áo của nàng, khắp viện hoa hạnh bay múa, lướt cạnh người nàng nhẹ nhàng không dứt.
Nhâm Nhược Tích chậm rãi thu thế, hơi hơi nghiêng đầu, đáng yêu nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp liếc hắn, trên mặt tựa hồ có chút không cam lòng, còn có chút khó chịu như tiểu cô nương bị người khi dễ, hoa hạnh bay lượn hạ xuống mái tóc xõa xuống vai của nàng, nàng cũng không buồn phủi đi.
Khánh Kỵ cười ha hả, cổ tay rung cả lên, làm ra một động tác thu thế phiêu dật, sau đó vung tay sang bên, ném thanh đồng chiến mâu cho A Cừu.
"Đấu với nàng mấy chiêu thức này, lẽ ra sớm nên dốc sức dùng ngoan chiêu (chiêu hung ác). Giống như nàng là một nữ tử nhát gan chỉ có lý thuyết suông, nếu thật sự đánh nhau trên chiến trường, không sợ bị ta một mâu xuyên qua sao? Có điều nha đầu này thực sự rất xinh đẹp, nếu có cơ hội, ta thật không ngại bắt nàng làm tù binh, tại một chiến trường khác dùng Trường mâu của ta đại chiến ba trăm hiệp với nàng, ha ha..."
Khánh Kỵ trong lòng xoay chuyển, nhưng không để cho ai biết ý niệm dâm đãng trong đầu, trên mặt nhìn vẫn không đổi, vẫn một bộ dáng quân tử rụt rè thủ lễ. Hắn nhận khăn mặt trong tay Tái Cừu, chậm rãi lau đi mồ hôi trên mặt, khóe mắt hơi hơi đảo qua, ngó trộm nữ tử xinh đẹp kia, chỉ thấy trên đài cao đã người đi đình trống, tiểu mỹ nhân chỉ lưu lại hương thơm xa xăm, duy chỉ còn hoa hạnh bay múa...
"Hừm! Nữ nhân, đều là như vậy, không chịu nhận thua!" Khánh Kỵ ảo não nghĩ: "Lẽ ra ta nên nhường nàng..."
----------------------------------------------
(1) Chu Nguyên Chương: tức Minh Thái Tổ, là vị hoàng đế khai quốc của vương triều nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, cai trị từ năm 1368 đến 1398.
(2) Ỷ hồng ôi thúy: ỷ, ôi: tựa vào, hồng: chỉ hoa hồng, thúy: chỉ một loại ngọc, hồng và thúy đều tượng trưng cho mỹ nữ. Toàn câu ý chỉ thoải mái tựa vào trong lòng mỹ nữ thì rất tiêu diêu khoái hoạt.