Đại Tranh Chi Thế
Chương 21672 : Mạch ngầm mãnh liệt (Trung)
Ngày đăng: 01:19 20/04/20
Sáng sớm hôm sau, Vệ Hầu rời khỏi cung tới yến tiệc của Công Mạnh Trập. Hai ngày này hắn đặc biệt chịu khó đi tới quý phủ Công Mạnh Trập, có điều lại có dụng ý khác. Đối với dáng vẻ mỹ miều của tiểu đồng kia, do e ngại quan hệ với Công Mạnh Trập, hắn cũng không mạnh mẽ ép Ngải Tử Man đi vào khuôn khổ. Lại bởi vì nổi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc, muốn mỹ thiếu niên kia thực tình phục vụ cho hắn, cho nên Cơ Nguyên liền sử dụng những thủ đoạn dụ dỗ mạnh mẽ, hai ngày gần đây, ban thưởng không kể xiết, mỗi ngày đều chui vào trong phủ của Công Mạnh Trập, không nghe múa hát, không thích vui chơi, chỉ thích luận bàn kiếm thuật cùng với thiếu niên kia. Người không biết rõ còn tưởng rằng quốc quân chuyển tính, xem trọng anh hùng tuổi trẻ hùng tâm tráng chí.
Vệ Hầu Cơ Nguyên hôm nay không mặc y phục quốc quân, chỉ mặc một bộ áo bào võ sĩ thêu hoa, đầu đội mũ võ sĩ cắm lông gà rừng, tay cầm một thanh bảo kiếm, chân đi nhẹ nhàng, thần thái phơi phới, miệng còn nhẹ nhàng hát một điệu dân ca. Cách ăn mặc này vào lúc đó có chút mới mẻ, chỉ có lúc vui đùa mới mặc, vua của một nước mà ăn mặc như thế, không khỏi có chút ngả ngớn, hắn thầm nghĩ muốn cho thiếu niên kia vui vẻ, nên hạ thân mình, không thèm để ý xì xào.
- A! Tiện thiếp tham kiến quốc quân!
Một bóng người chợt hiện ở hành lang, khiến cho Cơ Nguyên đang mỉm cười chợt cả kinh, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục cho chỉnh tề. Người này mũ ngọc áo lông, eo đeo ngọc đái, dáng người thon thả duyên dáng, mái tóc mây tôn lên dung nhan xinh đẹp, có một loại kinh diễm thanh lệ không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục.
- A, là phu nhân à?
Cơ Nguyên lắp bắp kinh hãi.
Mỹ nhân trước mặt đã uyển chuyển cúi người thi lễ:
- Mới sáng sớm, quốc quân đang muốn đi đâu vậy?
- A... này..., à, quả nhân đi dự tiệc ở quý phủ Công Mạnh, hôm qua đã đồng ý với hắn tới dự rồi, quả nhân đương nhiên không thể nuốt lời, ha ha, ha ha...
- Ồ,
Nam Tử cười nhợt nhạt:
- Tử Hạ yên tâm, nếu vạn nhất có người biết được, Khánh Kỵ sẽ bảo là do ta bức ép ngài, không để cho ngài phải phiền hà đâu.
Di Tử Hạ dậm chân nói:
- Di Hạ đâu có lo lắng điều đó? Ngay cả ta có đưa ngài vào cung, Vệ Hầu cũng sẽ không trách tội của ta. Ta là lo lắng ngài... trời sáng sủa thế này, ngài muốn lẩn vào hậu cung gặp quân phu nhân, nói dễ hơn là làm.
Khánh Kỵ cười cười, nói:
- Trong cung sao có thể so được với phủ đệ người khác, nếu buổi tối ta vào, ngay cả có ẩn náu đến đâu, cũng không tránh nổi hơn mười con chó dữ tuần tra ban đêm. Yên tâm đi, trời càng sáng sủa, cấm vệ trong cung sẽ càng lơi lỏng, ai lại nghĩ rằng có người xông vào cung làm gì? Ta là đứng về phía phu nhân, nàng ngay cả không đáp ứng ta, cũng sẽ không lấy oán báo ân, gây bất lợi cho ta.
Di Tử Hạ cảm thấy Khánh Kỵ nói có lý, trong lòng yên ổn đi chút. Hắn nhìn nhìn khắp nơi, lúc này vừa khéo đi tới một bụi cây sum xuê, xung quanh không có thị vệ, liền dừng bước, nhỏ giọng nói:
- Cứ đi theo đường mòn này, là sẽ tới hậu cung. Công tử đã nhớ rõ địa hình trong cung mà ta vẽ chưa?
Khánh Kỵ thấp giọng nói:
- Tử Hạ yên tâm, ta đã nhớ kỹ trong đầu. Ta đi đây!
Khánh Kỵ chợt lóe thân mình, nhảy vào trong lùm cây, nhanh chóng khuất dạng.