Đại Tranh Chi Thế
Chương 31682 : Cực kỳ nguy hiểm (Trung)
Ngày đăng: 01:19 20/04/20
Công Tử Triều nhe răng cười nói:
- Trong hiểm nguy cầu phú quý, huống hồ cái mạo hiểm này ta đã không thể không mạo phạm được? Ta biết rõ tâm tính của ả, ả hiện tại tuy không chịu, đến hoàn cảnh đó, nếu ả không muốn hành động cũng sẽ phải chịu liên lụy, còn lo gì về ả nữa?
Khánh Kỵ không nói gì, hắn nhìn thấy được tâm ý của Nam Tử với Công Từ Triều, tuy nhiên trong ý nghĩ của Công Tử Triều, công danh lợi lộc vượt xa một tấm phương tâm, đứng ở lập trường của hắn thì chẳng tiện mà nói thêm điều gì cả.
Trong bụng Công Tử Triều đã lập sẵn kế hoạch, khuôn mặt cũng bắt đầu rạng rỡ, hắn nhìn khuôn mặt của Khánh Kỵ, khẽ chau mày nói:
- Ta định mời công tử đi thương nghị với đám Tề Báo, Bắc Cung, chỉ có điều... công tử mặc một bộ đồ thái giám, ra khỏi cung bằng cách nào đây?
Khánh Kỵ cười nói:
- Điều này không khó, ta phụng sự ủy thác theo Di Tử Hạ vào cung, đợi lát nữa ta đổi một bộ đồ kẻ hầu, rồi đi theo hắn xuất cung là được rồi.
Lúc này Công Tử Triều mới biết hắn không có tài năng thông thiên triệt địa, giữa ban ngày ban mặt vượt tường vào cung. Công Tử Triều vui vẻ nói:
- Nếu vậy thì tốt quá, ta đứng ở ngoài chính môn cung thành đợi công tử, sau khi công tử ra ngoài sẽ lập tức gặp lại ta, cùng nhau đi tới phủ Tề Báo, rồi chúng ta lại tiếp tục đàm đạo bàn bạc trên xe.
Khánh Kỵ giả trang làm thái giám trong cung, đi tìm Di Tử Hạ là điều quá dễ dàng. Cung thành này tuy không lớn, những thái giám trong cung không phải ai cũng quen biết nhau, lại cộng thêm việc thường xuyên có thái giám mới nhập cung, cho nên chẳng có ai nghi ngờ tra hỏi. Trên đường gặp một số thị nữ trong cung, trông thấy một thái giám anh hùng phi phàm trẻ tuổi, ngoài việc thầm tiếc trong lòng ra, còn khẽ liếc những con mắt đầy ý dâm về phía hắn.
Trong phủ Tề Báo, mọi người lại lần nữa tụ hội, lần này ngồi cùng với Công Tử Triều còn có thêm một người ngọc thụ lâm phong (chỉ người có khí độ phóng khoáng, dáng vẻ oai vũ) như vậy, nhưng còn có thêm vài phần khí chất kiên cường nữa, đó chính là Khánh Kỵ.
- Chư vị, Quân phu nhân đã đồng ý với kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó Quân phu nhân sẽ đoạt được binh phù, điều khiển cung vệ và thành vệ, chúng ta có thể phóng tay đại sát một phen rồi!
Phạm Trọng Thúc nói:
- Tướng quân, vẫn biết là chuyện đại sự quan trọng, nhưng nếu khi đến đó dẫn theo một đám binh uể oải không còn sức chiến đấu, thì liệu làm được nên chuyện gì đây? Tướng quân xem bọn họ đã không còn sức mà đi nữa rồi. Áo giáp nặng trịch, lại thêm nước thấm vào nên sức nặng tăng lên không chỉ một lần, ai cũng phải vác theo lương thực, binh khí, đường đi trơn trượt, đám giầy kia dính bùn, trọng lượng một đôi trở thành 10 cân, đi đường thế nào được đây?
- Điều này...
Vương Bình nghe thấy vậy cũng hơi do dự, nghiêng người nhìn đám binh sĩ đang đi đứng lảo đảo trên đường, trong lòng đã có chút dao động
Một binh lính cũng mỏi mệt không chịu được nữa đứng bên cạnh thấy thế cũng khuyên nhủ:
- Tướng quân, hay là để mọi người nghỉ ngơi một lát đi. Nếu cứ đi liên tục không nghỉ thế này thì cũng nên đợi đến lúc mưa ngớt, tốc độ đương nhiên cũng được đẩy nhanh. Mưa to thế này thì để anh em nghỉ ngơi lấy sức một chút, đợi khi mưa tạnh rồi hãy lên đường. Lúc đó sức lực được hồi phục, mọi người sẽ đi nhanh hơn, chưa chắc đã đi chậm hơn đâu.
- Cũng được!
Vương Bình cuối cùng cũng bị thuyết phục, căn dặn:
- Đại quân vào trong Bạch Dương quan nghỉ ngơi, đợi khi mưa tạnh rồi đi tiếp.
- Rõ!
Viên lính kia nghe vậy thì mừng quýnh, vội vàng cao giọng phát ra mệnh lệnh, đám binh sĩ nghe xong thì tinh thần phấn chấn, vội dùng hết sức tàn còn lại rảo bước đi về phía Bạch Dương quan.
Vùi nồi nấu cơm, cọ rửa chiến mã, rất nhanh chóng khói bếp đã lượn lờ ở trên Bạch Dương quan. Chỉ có điều đám củi gỗ bị mưa thấm ướt, khói bay mù mịt, lửa không được to, khiến cho trong Bạch Dương quan người hô ngựa hí, tiếng ho khan phát ra không ngừng.