Đại Tranh Chi Thế

Chương 3170 : Quyết định (Thượng Hạ)

Ngày đăng: 01:19 20/04/20


Nàng cắn cắn vào môi, đột nhiên vươn thân ra, đặt Thừa Ảnh kiếm sau vai, lấy dây đai lưng buộc lại, ống tay áo giơ lên, “ đốc” một tiếng, trong tay áo bay ra một thứ ôm lấy cây đối điện mọc ở ao. Quý Tôn Tiểu Man dùng lực kéo, hai chân nhảy vút lên, phóng thân bay ra, vạt áo nàng bay trên mặt ao vút qua, chớp mắt mất hút trong màn đêm…



...................



- Sao nàng cứu ta?



- Nàng trà trộn vào phủ Công Mạnh Trập có mục đích gì?



- Bọn chúng có biết nàng là nữ nhi không?



- Trong phủ Công Mạnh Trập tối nào cũng canh phòng nghiêm ngặt như



thế này sao?



Quý Tôn Tiểu Man đi phía trước đột nhiên dậm chân, quay đầu sẵng giọng:



- Ta chưa bao giờ gặp một nam nhân lắm lời như vậy, ngươi nhanh nên có được không?



- Chân của ta bị thương.



Quý Tôn Tiểu Man mềm lòng, quay đầu lại đặt cánh tay Khánh Kỵ lên vai mình.



- Thơm thật, trên cơ thể nàng có mùi thơm, có thật không ai phát hiện ra nàng là nữ nhi?



- Vệ Hầu đồng tính, trên dưới làm theo, nam tử nước Vệ đa phần trang điểm tô son trát phấn, chỗ nào cũng có kẻ làm điệu bộ nữ nhi nhu mì duyên dáng, ai có thể nghi ngờ ta?



- Ồ, nàng thấp quá, đỡ ta cũng không có tác dụng, ta còn phải khom đầu gối xuống mới có thể để nàng đỡ được.



Quý Tôn Tiểu Man giận dữ đáp:



- Thế làm thế nào mới được đây, chẳng nhẽ ta phải cõng ngươi sao? Ta làm sao mà cõng được một nam nhân nặng như ngươi?



Khánh Kỵ cười gượng đáp:



- Như thế thật không cần, ý ta là… hay là để ta tự đi, sẽ đi nhanh hơn một chút…



Quý Tôn Tiêu Man tức tối bỏ tay Khánh Kỵ ra, nhưng lờ mờ nhìn thấy Khánh Kỵ đau đến nhăn nhó mặt mày, nghĩ đến vết thương trên người hắn, Quý Tôn Tiểu Man lại không đành lòng. Nhưng đương nhiên nàng không thể mở miệng giải thích, chỉ trề môi đi cạnh hắn.



Hai người vội vàng trở lại phủ Di Tử Hạ, lão quản gia cất tiếng trả lời mở cổng, nhấc đèn lồng híp đôi mắt hoa lên nhìn Khánh Kỵ, vội hỏi:



- Ai da, ngài đi đâu vậy? Đại phu đã tìm ngài rất lâu, mà... làm sao thế này, sao ngài lại bị thương thế này. Hử, hắn là tên nào?



Khánh Kỵ lách mình vào trong cửa, lấy tay đóng cửa lại, hỏi:



- Di đại phu đâu?



Hôm nay Khánh Kỵ muộn rồi mà vẫn chưa về, Di Tử Hạ đứng ngồi không yên. Đợi đến đêm khuya cuối cùng không chịu được nữa, dẫn gia tướng trong phủ tìm Khánh Kỵ khắp thành. Lão quản gia này tuy không biết thân phận thật của Khánh Kỵ những cũng nhận ra Di Tử Hạ rất coi trọng Khánh Kỵ, thế nên dáng vẻ rất ân cần. Nghe thấy Khánh Kỵ hỏi liền đáp:



- Di đại phu thấy ngài quá đêm không về, không yên lòng, nên dẫn gia tướng trong phủ đi tìm ngài rồi.



Khánh Kỵ suy nghĩ sơ qua, liền nói:



- Lão quản gia, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Không có chuyện gì to tát, không cần làm ầm lên.



Lão quản gia hiểu trong đó có nguyên do, lúc đó tất nhiên biết điều không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp tiếng lùi ra, sợ chuốc vạ lây.



Khánh Kỵ dẫn Quý Tôn Tiểu Man đến chỗ ở của mình, châm ngọn đèn dầu trên bàn, ánh đèn sáng lên giữa phòng. Quý Tôn Tiểu Man đứng ở cửa không tiến vào, chỉ nói:



- Ngươi đã an toàn trở về. Ta… cũng nên trở về rồi.



Khánh Kỵ quay đầu nhìn nàng hỏi:



- Nàng vẫn muốn quay lại phủ Công Mạnh Trập sao?



Quý Tôn Tiểu Man trả lời:



- Yên tâm, ta ra tay nhanh gọn. Huống hồ bắt được ngươi còn có công lao của ta, không thể có người phát hiện nghi ngờ ta được.



Khánh Kỵ suy nghĩ, lại hỏi:



- Hiện nay ở phủ Công Mạnh Trập liệu đã có kẻ phát hiện ra ta biến mất chưa?
Vệ Hầu hiếu kỳ, vội vàng rửa mặt xong liền cùng Chử Sư Phố đi đến phủ của hắn. Công tử Triều đã sớm đợi ở bên ngoài ngoài cung, vừa nhìn thấy xe của Quốc quân chậm rãi rời cung, lập tức lấy bài vị giắt ở eo ra tiến vào trong cung, đi thẳng vào điện vua.



Nam Tử dậy từ rất sớm, hai ngày nay Công Tử Triều không đến gặp nàng. Trong lòng Nam Tử rất buồn bực, còn nói hắn ta là bởi vì mình không chịu giúp hắn ta. Đúng lúc đó nghe thấy Công Tử Triều đến, Nam Tử hân hoan vui sướng, cũng muốn làm hắn ta bớt kiêu ngạo, liền trang điểm thật lộng lẫy đến cung Nguyệt Hoa. Với cung cách của Quân phu nhân, Nam Tử ngồi ngay ngắn giữa điện, mắt nhìn đường huynh của mình vào cung, trên mặt không chút biểu cảm. Cho đến khi Công Tử Triều hành lễ xong mới lạnh nhạt hỏi:



- Tử Triều, Khánh Kỵ trở về Ngải Thành rồi sao?



Công Tử Triều thực là một người làm đại sự. Trước đó trong lòng hắn lo lắng không yên, cũng có chút cảm giác bất an. Nhưng đến khi bước vào trong điện hắn lại bình tâm, điềm tĩnh không hoang mang. Tử Triều cũng thản nhiên thực hiện nghi lễ nói:



- Khánh Kỵ vẫn chưa rời Đế Khâu, không dám dấu Quân phu nhân, đêm qua



thần và hắn vẫn còn gặp mặt.



Đôi bàn tay Nam Tử vụt nắm chặt, giận dữ nói:



- Hai ngày nay huynh không đến gặp ta, ta biết ngay huynh chưa từ bỏ ý định. Huynh không nghe lời ta, còn lén lút qua lại với hắn.



Công Tử Triều ngang nhiên nói:



- Qua lại thế nào? Tử Triều bây giờ vẻn vẹn chỉ còn cái thân này, Quân phu nhân nếu muốn mang ta trị tội, chỉ cần hô một tiếng là được.



Nam Tử trừng mắt nhìn Tử Triều, sẵng giọng nói:



- Huynh đoán là ta không thể bắt huynh hỏi tội, đúng không?



Câu hỏi này có chút hờn dỗi, không đấu lại được cái lối ngang ngược của Quân phu nhân, Công Tử Triều liền dịu dàng, nhẹ thở dài nói:



- Nam Tử, hai ngày này ta không vào cung, đám Bắc Cung Hỉ, Tề Báo hai ngày không đến gặp nàng, nàng ở trong chốn thâm cung, chuyện bên ngoài cung nàng cũng không biết chút nào sao? Không, nàng chuyện gì cũng không biết! Cho dù bên ngoài đã ầm ĩ tới mức long trời lở đất.



Nàng vẫn không biết? Nàng là phận nữ nhi, nếu không có lực bên ngoài giúp, thì lực lượng của nàng chỉ dừng lại ở hậu cung. Nếu những người như Tề Báo, Bắc Cung Hỉ bị diệt sạch, nàng còn có thể làm được gì? Cho dù nàng muốn đối phó với Công Mạnh Trập, khi đó nàng sống cô đơn trong chốn thâm cung như người mù, kẻ điếc, nàng sống được không?



Nam Tử trừng đôi mắt thanh tú, cười lạnh nói:



- Huynh không từ bỏ ý định, còn muốn khuyên ta, đúng không? Thiên hạ chỉ loạn vì không có vua, chưa từng loạn vì không có thần! Chỉ cần ta cầu cứu, chẳng nhẽ không có người thay nhau hi sinh sao?



Công Tử Triều ung dung cười đáp:



- Đợi đến khi Công Mạnh Trập độc bá vương triều, nắm quyền trong tay, thế lực mạnh hơn hôm nay, khi đó còn nhân vật đắc lực nào bằng lòng dựa vào nàng? Hôm nay Tề Báo, Bắc Cung Hỉ rơi vào kết cục thế nào, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sau này còn ai dám trung thành với nàng?



Nam Tử ánh mắt sợ hãi, giọng cứng lại nói:



- Nghe điệu bộ huynh nói, vậy là huynh vẫn muốn cùng đám Khánh Kỵ, Tề Báo mưu toan làm loạn? Tử Triều, tâm tư này của ta, huynh hoàn toàn suy nghĩ vì Vệ quốc sao? Huynh làm sao biết ta không phải vì huynh… Tử Triều, nghe ta nói, sớm ngừng tay lại, vẫn còn ta, ắt bảo vệ được huynh, Công Mạnh Trập vẫn không làm gì được huynh.



Công Tử Triều cười lạnh đáp:



- Điều này thì ta tin, nhưng muốn ta nhờ một nữ quân vương bao bọc,làm một đại phu thu tàn không biết lo cơm áo gạo tiền sống nốt quãng đời còn lại ư? Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền lực, đó không phải là cuộc sống ta mong muốn.



Công Tử Triều cao ngạo khiến Nam Tử trở nên quý mến, nhưng Công Tử Triều một mình liều lĩnh lại làm Nam Tử giận dữ. Nàng phất ống tay áo một cái, trầm giọng quát:



- Công Mạnh Trập trong tay nắm giữ quyền lực binh mã, lại tình nghĩa sâu nặng với Vệ Hầu, chỉ dựa vào mấy người các ngươi làm sao động đến được hắn? Chẳng nhẽ lại dựa vào một thành cô độc của Khánh Kỵ với hai vạn binh sĩ? Đại quân của Công Mạnh Trập sắp đến Đế Khâu, nếu huynh không kịp thời ngừng tay, lại dính thêm tội phản loạn. Đến lúc đó chết không có chỗ chôn, ngay ta đây cũng không cứu nổi mạng huynh. Tử Triều, huynh đừng mộng tưởng hão huyền nữa!



Công Tử Triều đứng thẳng lưng, cười nhạt, bình tĩnh nói:



- Nàng nói muộn rồi, chúng ta đã hành động!



Nam Tử nghe Công Tử Triều nói ngây ra, trong mắt dần lộ ra vẻ sợ hãi, giọng cứng lại hỏi:



- Huynh nói gì?



Công Tử Triều chắp tay cúi mắt nhìn xuống, khóe miệng rung rung cười lạnh:



- Giờ phút này đại quân của Công Mạnh Trập đã bị binh mã của Khánh Kỵ ngăn lại ở ngoài cổng Thanh Ngõa Quan; Giờ phút này Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đã dẫn tộc nhân, gia tướng, thực khách tấn công phủ Công Mạnh Trập; Giờ phút này, Vệ Hầu cũng đã bị dụ vào phủ Chử đại phu giam lỏng rồi.



Nam Tử càng nghe càng hoảng sợ, gương mặt phấn son đã trở nên xanh mét. Công Tử Triều nhẹ thở dài, nói:



- Nàng thấy đấy, ta nói rồi, trong triều nếu không có ai để nàng dùng, cho dù tấm lòng của nàng có cao hơn trời, thông minh hơn người, chính lệnh cũng khó mà ra khỏi cửa cung. Trong thâm cung này, nàng một điều không biết, hai điều chẳng rõ. Nam Tử, hiện giờ trước mặt nàng có hai lựa chọn. Một là, ngồi xem Tử Triều, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đi đến chỗ chết, còn nàng tự bảo vệ được mình, từ nay giam mình trong chốn thâm cung lạnh lẽo, hồng nhân vùi dập, ngẩng đầu cũng chỉ thấy được mảnh trời góc tường thành cung điện. Hai là, giúp ta thẻ lệnh binh thư, khống chế cung vệ, thành vệ, tiêu diệt Công Mạnh Trập.



Công Tử Triều nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Nam Tử, ánh mắt tình tứ, dịu dàng nói:



- Nam Tử, Vệ Hầu già rồi, vả lại một tên đồng tính vốn không thể xứng với một người hiền lành lương thiện như nàng. Nàng không hi vọng… chúng ta thường xuyên bên nhau sao? Nếu quyền lực nằm trong tay chúng ta, chúng ta mới có thể không phải vụng trộm như thế, không phải hành lễ quân thần. Nàng giúp ta cũng là giúp chính mình. Nam Tử, thời gian gấp gáp, tên đã lên cung rồi, nàng hãy sớm quyết định!