Đại Tranh Chi Thế

Chương 121 : Đầu hiệu

Ngày đăng: 01:16 20/04/20


- Cùng với ta, chứng kiến thiên hạ hưng vong!



Những lời này của Khánh Kỵ nói ra, Anh Đào lập tức cả kinh, cuộc sống của hắn gặp trắc trở đã lâu, chí khí hùng tâm của thiếu niên không khỏi đã phai nhạt. Quốc sách của Lỗ quốc lại luôn luôn là "Vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau", muốn tìm một chủ công có thiên hạ chí lớn cũng rất khó. Kiến công lập nghiệp? Hắn còn không dám nghĩ tới.



Bằng bản lĩnh của hắn mà làm một bảo hộ cho gia viên và gia nô đánh xe cũng không phải là khó, nhưng người này chí khí lại cao, đến nỗi cao cũng không phải thấp cũng chẳng phải, hợp với nhau thành ra nghèo túng như vậy. Trước kia còn có lão mẫu trong nhà, hắn không thể đi xa, hiện giờ chỉ còn lại có một mình một người, vốn đã có tâm rời khỏi Lỗ quốc chu du thiên hạ, không ngờ rằng vị công tử trước mắt này lại có hào khí như vậy.



Anh Đào kinh ngạc hỏi thân phận hắn, mới biết được chính là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử, Anh Đào mừng rỡ, vội vàng quỳ gối tham kiến, từ giờ làm môn hạ của hắn. Khánh Kỵ nhìn thấy chỗ hắn bị phỏng đã sủi bọt, một khi nhiễm trùng sẽ không tốt cho tính mạng của hắn, lập tức để cho hai sĩ tốt đưa hắn đi tìm y sư trị thương. Anh Đào vừa rồi đã đầu nhập làm môn hạ của hắn, là đã đem chính mình trở thành người của hắn, tính mạng bản thân gia đình đều là của hắn, vì thế hắn quan tâm chữa trị cũng chỉ là một việc nhỏ, đương nhiên không đề cập tới chuyện từ chối hay khách sao, liền dẫn hai sĩ tốt đi.



Khánh Kỵ về Thành phủ trước, lúc này Triển đại phu cùng Khổng Khâu còn chưa trở về, hắn vốn đã đoán từ trước, Triển đại phu, Khổng Khâu cùng mục thủ vùng này đều là quan viên quen biết từ trước, một khi gặp lại chắc chắn không thể thiếu được tiệc rượu khoản đãi một phen. Hôm nay hắn thu một vị tráng sĩ, trong lòng rất là vui sướng, cởi giày, bước lên chiếu đi vào phòng, vừa mới ngồi xuống, liền có một sĩ tốt xuất hiện ở ngoài cửa, bẩm báo với hắn:



- Công tử, ngoài cửa lớn có ba vị tráng sĩ xin cầu kiến.



- Là ai?



- Bọn họ nói, nghe nói công tử đã tới Tất Thành, đã kính uy danh công tử từ lâu, muốn đầu nhập góp sức dưới trướng công tử, vì công tử dốc sức.



- Ồ?



Khánh Kỵ mừng rỡ, nhất thời ngồi thẳng dậy:



- Mau mau mời bọn họ tiến vào.



Có người đầu nhập góp sức, mới có thể chứng minh được năng lực cùng uy vọng của mình. Có người sẵn sàng góp sức, thực lực mới có thể cường đại, thực lực cường đại mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác. Nhà giàu nuôi dưỡng võ sĩ, cũng xuất phát từ nguyên nhân này. Khi Khánh Kỵ ở Ngải thành Vệ quốc, cũng có các hào kiệt khắp nơi trên thiên hạ nghe tiếng mà tới đầu nhập vào, mong có thể ở dưới trướng của hắn gây dựng nên sự nghiệp. Hắn lúc này vừa mới treo danh hiệu lên chưa tới một ngày, đã có tráng sĩ chủ động đến đầu nhập, đó chính là một đại hỉ sự.



Không lâu sau, sĩ tốt kia lại xuất hiện trước cửa, thi lễ nói:


Lỗ sư phó cười nói:



- Công tử quá khen, tiểu nhân làm đồ vật tuy rằng cũng coi như tinh xảo, nhưng đều là những đồ vật không đáng giá lắm, chính mình khi làm đồ vật phải làm nhiều nhiều một chút rồi mới đi rao bán. Người trong Tất Thành tiểu nhân mặc dù không dám nói nhận thức được mười phần, chính là phần lớn tóm lại vẫn có chút ấn tượng. Vài vị tráng sĩ kia đều là bộ hạ của công tử sao, khó trách chỉ trừ Thành phủ quản sự, tiểu nhân cũng chưa gặp qua người nào.



- Ồ?



Khánh Kỵ ánh mắt hơi hơi trầm xuống, chậm rãi nói:



- Lỗ sư phó làm vật này, bản công tử rất vừa lòng, về sau nếu nghĩ ra cái gì đó, có lẽ sẽ còn làm phiền Lỗ sư phó.



Người thợ thủ công vừa nghe thấy thì vui mừng không kìm hãm được, vội vàng nói:



- Đúng đúng đúng, công tử sau này chỉ cần gọi, tiểu nhân nhất định lập tức sẽ tới.



Khánh Kỵ cười cười, nói với Bạch Ny:



- Tốt lắm, ngươi đưa Lỗ sư phó ra ngoài đi.



- Tiểu nhân xin cáo lui!



Lỗ sư phó nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên sàn gỗ của hành lang, thi lễ với Khánh Kỵ, rồi theo Bạch Ny đi ra ngoài. Khánh Kỵ nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên khuôn mặt từ từ trở nên căng cứng...



------------------------------------------------



(1) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: Biển rộng có thể chứa trăm sông, so sánh lòng người rộng lớn có thể bao dung hết thảy.