Đại Tranh Chi Thế
Chương 32021 : Dương Đông kích Tây (Thượng)
Ngày đăng: 01:20 20/04/20
Khánh Kỵ ánh mắt chợt lóe, hỏi: "Trường Khanh, ngươi là nói... vây thành đả viện binh?"
Ánh mắt Tôn Vũ ngạc nhiên, vui vẻ khen: "Vây thành đả viện binh? Những chữ này của công tử rất hay, Tôn Vũ chính là có ý này."
------------------------------------
Khánh Kỵ hơi hơi trầm ngâm, lắc đầu nói: " Khó! Với nhân mã của chúng ta, nếu muốn vây thành còn sợ binh lực không đủ, đồng thời lại còn muốn đánh viện binh, không khác gì lấy trứng chọi với đá. Trong tay Cơ Quang còn gần sáu vạn nhân mã, chúng ta hợp binh ở một chỗ còn không đủ bốn vạn, làm sao có thể hai mặt tác chiến, mà còn đánh bại thậm chí bắt được Cơ Quang?"
Tôn Vũ sắc mặt ngưng trọng nói: " Đây đúng là một nan đề, trận này nhất định là một trận đánh ác liệt, chỉ có điều với điều kiện của chúng ta, muốn đạt được mục đích, thì đây là cơ hội duy nhất. Tôn Vũ đi nước cờ hiểm này, cũng đã từng cẩn thận cân nhắc, Tôn Vũ nghĩ rằng, Cơ Quang biết được công tử chạy về Ngô quốc trước, lo lắng mất sào huyệt, cho nên suốt đường hành quân gấp gáp, tất nhiên không thể phái thám mã cẩn thận do thám tình hình tiền phương. Hơn nữa hắn nhận định công tử vượt lên về nước trước, chắc hẳn sẽ tập trung vào Cô Tô thành, chứ khó nghĩ rằng công tử lại tập kích hắn. Chúng ta lấy hữu bị tính vô bị, đó là điều kiện thuận lợi thứ nhất của chúng ta.
Hắn chính là đi đường bộ, không dám dừng lại giây lát, thể lực của sĩ tốt sẽ bị hao tổn rất lớn, theo Tôn Vũ phỏng đoán, lặn lội đường xa như vậy, sĩ tốt không được nghĩ ngơi, chiến lực ít nhất cũng sẽ mất đi bốn thành. Chúng ta lấy quân khỏe ứng với quân địch mệt mỏi, bất ngờ hành động, đó là điều kiện thuận lợi thứ hai của chúng ta.
Cơ Quang đi đường bộ sang Sở, rồi lại quay về địa bàn của hắn, lương thảo tất nhiên sẽ không mang nhiều, hơn nữa hắn dọc đường đã ăn cướp thành tánh, ta thấy đại quân của hắn có lẽ còn không mang theo lương thực đủ cho ba ngày. Toàn bộ Ngô quốc hiện giờ mặc dù là của hắn, nhưng mà hắn một khi bị nguy cấp, lại không có được cung cấp, quân tâm sĩ khí thậm chí cả chiến lực cũng sẽ tan rã, đó là điều kiện thuận lợi thứ ba của chúng ta."
Những chiếc máy bắn đá này so với những chiếc máy bắn đá truyền thống phải cần hơn trăm người kéo thì khác biệt rất nhiều, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và không gian chiến đấu, thích hợp cho việc tác chiến ở vùng đầm nước Giang Nam.
Đại quân Khánh Kỵ chậm rãi, tấn công trực tiếp vào cổng chính Xương Môn của Cô Tô thành. Sĩ tốt mang đất tới lấp sông, tới lui như kiến, đầu tường tên bắn xuống như mưa, bên phía Khánh Kỵ dùng khiên che chắn. Cổng chính Cô Tô thành là con đường mọi người hay qua lại, cho nên ở đây sông không rộng, người Ngô mặc dù đã nhấc cầu lên, nhưng bên phía Khánh Kỵ cả vạn người cùng đổ đất xuống sông, cuối cùng cũng chặn được con sông đó, sau đó lấy xe cùng khiên lớn yểm hộ, xua binh tấn công vào gần, ở phía sau lấy nỏ lớn, máy bắn đá làm vũ khí hỗ trợ từ xa, áp chế địch nhân trên đầu tường.
Quân Khánh Kỵ ở dưới thành bắn tên tẩm dầu lên, tên bay loạn xạ, quân phòng thủ trên đầu tường thì dùng thân cây, đá tảng để đáp lễ. Quân Khánh Kỵ không tiếc hy sinh tấn công dưới thành, đáp bậc thang lên tường thành, ở trên đầu tường quân phòng thủ lại dùng những chiếc chùy nặng được buộc trên vách tường đập cho những chiếc thang gỗ đó vỡ tan tành.
Dưới cổng thành được ném tới nhiều bó củi, lửa cháy bừng bừng dấy lên, khiến cho đồng đen bọc cổng thành Cô Tô bị đốt cháy ẩn ẩn hiện lên màu đỏ, gỗ ở bên trong cũng phát ra mùi cháy khét. Người Ngô ở trên cổng thành lại sử dụng những cái máng chứa nước, bên này thế lửa dấy lên, đầu tường liền có người đổ nước xuống, giống như những chiếc vòi hoa sen chảy xuống, nước lửa tương khắc, trên thành dưới thành song phương đại chiến tạo thành thế bất lưỡng lập (không đội trời chung).
Khánh Kỵ gióng trống khua chiêng, công khai giương lên cờ hiệu của mình, lại sử dụng kế nghi binh, ở trước trận lập một doanh trại, cho năm ngàn binh sĩ cứ tuần hoàn ra ra vào vào, khiến cho từ đầu tường nhìn ra xa xa, cứ như là có mười vạn đại quân đang không ngừng tụ tập tới, khó có thể phỏng đoán được hắn rốt cuộc là có bao nhiêu nhân mã.
Quân thủ thành Cô Tô chưa từng giao thủ với Khánh Kỵ hay Yểm Dư, Chúc Dung, đối với vị Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ vốn vẫn có tâm kính sợ, lại thấy tình hình này, quân tâm sĩ khí dưới thế công mãnh liệt của hắn lại càng uể oải. Rõ ràng là phòng thủ một tòa hùng thành không thể phá được, nhưng thế phòng thủ trên đầu tường lại nhất thời bị dồn ép liên tục.