Đại Tranh Chi Thế

Chương 42082 : Tạo lập thanh thế (Hạ)

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


Chuyên Nghị thấy vậy vội bước tới hỏi: “Thái tử điện hạ, ngài sao rồi?”



Phù Sai chỉ tay về phía xa, gầm gừ trong miệng: “Đáng chết! Một lũ tặc tử đáng chết!”



Chuyên Nghị ngạc nhiên không hiểu, Phù Sai cũng không thèm giải thích, phất tay áo bỏ đi, căm phẫn chửi rủa: “Đợi sau khi đánh lui quân địch, bổn thái tử thề sẽ tìm hết bọn người này ra, lột da xẻ thịt từng đứa, không chừa tên nào.”



Thì ra, mấy ngày này quân của Kinh Lâm bắt đầu cạn kiệt lương thảo, Phù Sai quan sát trên thành thấy bên ngoài hay phái quân đi bắt cá hoặc hái rau dại làm thức ăn, vì Kinh Lâm chỉ tấn công Xương môn, không thể phong tỏa hết mười sáu cổng thành của Cô Tô, nên Phù Sai thường nhân lúc đêm xuống phái thám mã ra ngoài thám thính khắp nơi, được biết quân đội của Khánh Kỵ vì muốn lấy lòng dân chúng, không cướp bóc của dân, chỉ bỏ tiền ra thu mua lương thực, nhưng mấy thành trì nhỏ và làng mạc thôn quê có ít lương thực dự trữ, với lại trong quân Khánh Kỵ cũng không mang theo nhiều tiền, gần đây đã xảy ra tình cảnh phải đem áo giáp của các binh sĩ tử trận đi đổi lấy lương thực.



Nhưng bắt đầu từ hôm qua số người bắt cá hái rau dại ít đi thấy rõ, lúc đó Phù Sai cảm thấy hơi lạ, lúc này lại nhìn thấy chúng có thịt heo ăn nữa chứ. Phù Sai sao mà không hiểu ra? Quân của Khánh Kỵ vì muốn lấy lòng dân nên không chịu đi cướp của lê dân bá tánh, tiền của mang theo lại ngày một vơi đi, chúng lấy đâu ra thực phẩm để dùng? Giờ còn có cả thịt heo nữa?



Rõ ràng là bọn phú hộ xung quanh thành trì xuôi theo chiều gió, cho rằng Ngô vương Hạp Lư sắp hết thời, nên mới hùa theo ủng hộ Khánh Kỵ, lén quyên góp tiền của, vận chuyển lúa gạo gia cầm tặng cho quân của Khánh Kỵ, mưu cầu được phong cho chức quan sau này. Thật không ngờ phụ vương vừa mới bại trận, người Ngô lại xuôi theo chiều gió thế này! Phù Sai đâu biết chuyện Tôn Vũ phái người đi khắp nơi tung tin đồn, đã tạo dựng một hình tượng Khánh Kỵ có thần linh phù hộ trong lòng dân chúng, giờ ai cũng mang niềm tin chắc chắn Khánh Kỵ sẽ trở thành Ngô vương. Phù Sai đương nhiên căm phẫn hành động phản bội này.



Phù Sai tức giận vừa định ra thành ứng chiến, đột nhiên một viên tướng lĩnh vội vã chạy đến bẩm báo với hắn: “Thái tử điện hạ, mạc tướng tuần tra, bắt được có người ném thư ra ngoài thành.”



“Hử?” Phù Sai trợn mắt, ánh mắt hung tợn, sắc mặt đanh lại: “Là ai? Trong thư nói gì?”




Phù Sai nhẫn nhịn đi qua đi lại trên tường thành nửa ngày trời, thấy Chuyên Nghị vẫn đang đứng đó đợi lệnh, Phù Sai trầm ngâm một hồi, vẫy tay: “Ngươi qua đây!”



Chuyên Nghị lập tức bước tới bên cạnh, Phù Sai nói: “Phụ vương không cho ta ra thành cứu viện, nhưng ta quả thật không an tâm an nguy của phụ vương, bên cạnh ta chỉ có ngươi là giỏi nhất, đêm nay ngươi lẻn ra ngoài thành, đến Đông Điều Khê gặp phụ vương, lúc này chắc quân trấn thủ Ngự Nhi thành đã đến tiếp ứng cho phụ vương, hai quân tập hợp lại đủ kháng cự với Khánh Kỵ. Ngươi nói với phụ vương là Phù Khái hoàng thúc đang ngày đêm tiến quân đến giải vây, đợi quân hoàng thúc đến nơi, Khánh Kỵ bị đánh trước mặt sau lưng, ba quân tan rã, lúc đó mời phụ vương nhanh chóng quay về Cô Tô, ta và phụ vương trong ngoài giáp công, tiêu diệt Kinh Lâm, sau đó mời phụ vương trấn giữ Cô Tô, ta thay cha cầm quân xuất chinh, truy quét phản loạn.”



Hắn nói đến đây, hai nắm tay đấm mạnh vào nhau, gầm gừ: “Mỗi ngày đứng trên tường thành, lo lắng cho an nguy của phụ vương nơi xa, kẻ địch ngay trước mặt lại không được ra ứng chiến, thật là tức chết đi được.”



“Dạ!” Chuyên Nghị chắp tay vái lạy định lui xuống.



“Khoan đã!” Phù Sai lại gọi hắn lại, trầm ngâm lên tiếng: “Dẫn theo tên Lý Hàn, người này mưu mô quỷ quyệt, lại hiểu rõ tình hình Khánh Kỵ ở Lỗ quốc, có thể…phụ vương cần dùng đến hắn.”



“Dạ!” Chuyên Nghị lui xuống chuẩn bị.



Phù Sai nhìn xuống phía dưới, chỉ cách có gang tấc, hắn lại không thể làm gì đám người ti tiện gây hấn. Phù Sai nhổ xuống, đấm một quả mạnh vào tường thành.