Đại Trượng Trận

Chương 12 :

Ngày đăng: 13:59 18/04/20


1.



Sau tiếng hú dài là ba tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.



Tên thứ mười tám rồi!



Lãnh Huyết thầm nhẩm đếm, ánh mắt rực lửa quét qua một lượt trên những gương mặt đầy nét sợ hãi và binh khí sáng loáng, thân hình chàng cũng rung lên nhè nhẹ.



Đơn Y Thập Kiếm lại xông tới.



Lãnh Huyết không chính diện giao phong với địch nhân, mà quay đầu bỏ chạy.



Vừa chạy chàng vừa vung kiếm giết chết hai tên địch, trong tiếng hò hét tức giận của địch nhân, chàng đã xuyên qua rừng quýt, rồi đột nhiên biến mất sau những tán lá rậm rạp.



“Ở đó!”.



“Đuổi theo!”.



“Không, ở đây!”.



Một bóng nhân ảnh xẹt ra từ một hướng khác.



“Sát!”.



“Rốt cuộc là ở đâu?”.



“Không được để hắn chạy mất!”.



“A!”.



Một tiếng kêu thảm thiết, một tên Đơn Y Kiếm đi lại gần chỗ mai phục dưới đất khi nãy, đột nhiên bị một đạo kiếm quan rạch tung lồng ngực.



Hai tên thân vệ khác định xông tới ứng cứu, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có kình phong, chưa kịp quay đầu thì máu đã bắn ra như suối.



Đợi cho bọn chúng xúm lại thì Lãnh Huyết đã biến mất như chưa từng tồn tại.



“Ai!”.



Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên. Một tên Đơn Y Kiếm khác phụ trách cảnh giới bên ngoài bìa rừng trúng kiếm ngã xuống.



Khi tất cả lao tới nơi thì ba tên thân vệ khác đã ngã xuống, một bóng người màu xám thấp thoáng ẩn hiện rồi biết mất. Trong khu rừng quýt đầy rẫy sát khí và máu tanh này, con người giống như những quả quýt xanh bị vắt sạch nước, không có chút giá trị nào cả.



Một tên Đơn Y Kiếm lớn tiếng gọi: “Không được để hắn chạy ra khỏi rừng!”.



Nói đoạn y liền ôm kiếm lao ra, chỉ thấy bình nguyên rộng mênh mông, mặt trời đã lặn sau núi Tây, cảnh vật bắt đầu chìm vào một màn xám xịt, nhưng không thấy bóng hình địch nhân đâu hết.



“Soạt!”.



Từ trên cây một thanh kiếm bất ngờ xuyên ngập qua đầu y.



Hai tên thân vệ của Ngô Thiết Dực vội nhào tới, nhưng đều rơi bịch xuống như hai trái mít rụng, trên cổ họng đã có thêm hai lỗ lớn, máu chảy ồ ồ.




Một ngọn đuốc nữa đã rơi xuống.



Chúng địch nhân tức giận quát tháo vang động cả khu rừng, tên Đơn Y Kiếm Thủ cầm ngọn đuốc cuối cùng hét lớn: “Bảo vệ...”.



Y vừa thốt ra được hai tiếng, kiếm của Lãnh Huyết đã xuyên vào miệng y, cùng lúc đó, có bảy tên thân vệ lao tới sau lưng Lãnh Huyết.



Lúc này máu phọt ra từ miệng tên Đơn Y Kiếm Thủ đã làm ngọn đuốc ướt đẫm, cảnh vật đột nhiên tối sầm.



Bóng tối khiến cho đám thân vệ thầm run sợ, có hai tên đã chần chừ rồi nhảy lui lại.



Vừa nhảy lui lại, bọn chúng đã nghe thấy tiếng kêu thảm, năm tên đồng bọn chỉ có hai tên lảo đảo thoái lui, ba tên còn lại đã mất đi tính mạng trong nháy mắt.



Lãnh Huyết vẫn ở trong bóng tối.



Kiếm của chàng lấp lánh hàn quang.



Bảy tên thân vệ và hai tên Đơn Y Kiếm Thủ còn lại, đều có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của chàng.



Đột nhiên trong rừng sáng bừng lên, thì ra ngọn đuốc bị Lãnh Huyết chém bay xuống vừa rồi đã đốt cháy cây khô, thế lửa lan ra nhanh trong, nháy mắt cả rừng quýt đã chìm trong biển lửa.



Lãnh Huyết và chín địch thủ còn lại, vẫn đang ở thế giằng co.



6.



Phi tha lao tới như một tia chớp.



Thiết Thủ không nhìn, chàng dùng tai để nghe.



Trong bóng tối, tuy phi tha vô hình vô tích, nhưng dùng tai vẫn có thể phân biệt rất rõ ràng.



Phi tha đang lao thẳng tới mặt Thiết Thủ.



Thiết Thủ dùng hữu thủ chộp một cái, giữ chặt.



Phi tha biến mất trong nắm tay Thiết Thủ.



Nhưng cái chộp này của Thiết Thủ chỉ có thể tiêu giảm đi một nửa lực đạo, một nửa còn lại vẫn còn đủ uy lực để phá nát lồng ngực chàng.



Đúng vào lúc này, tả thủ của Thiết Thủ đưa lên đỡ lấy hữu thủ.



Luồng lực đạo khổng lồ từ phi tha truyền sang làm hữu thủ Thiết Thủ bật ngược về kích vào lồng ngực chàng, song cánh tay còn lại đã kịp thời đỡ lấy, chế ngự được sức mạnh của nó.



Phi tha chỉ có một.



Thiết Thủ thì có hai cánh tay bằng thép.



Thiết Thủ đã bắt được phi tha, cũng coi như đã nắm được đại cục.



Đúng vào khoảnh khắc đó, Đường Thiết Tiêu lao lên như một con hắc ưng, chiếc ô giấy đâm thẳng vào tiểu phúc Thiết Thủ.