Đại Trượng Trận

Chương 2 :

Ngày đăng: 13:59 18/04/20


Quan điểm của Quách Trúc Sấu là: “Thúc thúc lão nhân gia không biết đã phá được bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, vì thế mà cũng có không biết bao nhiêu kẻ vô pháp vô thiên muốn sát hại người, nhưng xem cái chết lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt giống như lửa cháy ra từ bên trong của thúc thúc, thì rất có khả năng là người đã bị trúng độc”.



Thiết Thủ và Lãnh Huyết cũng có suy đoán như vậy.



Thế nên Thiết Thủ bèn hỏi: “Thúc phụ của đệ bình thường có quan hệ đặc biệt tối với ai không?”.



Quách Trúc Sấu mà một thanh niên mập mạp, ngồi ủ rũ ở đó, dường như di động đối với y là một chuyện cực kỳ khó khăn vậy. Y nghe Thiết Thủ hỏi vậy mới thoáng động dung đôi chút, rồi đáp: “Ý huynh muốn nói?”.



“Thúc phụ của đệ đã trúng độc mà chết, vậy thì rất có khả năng là xảy ra chuyện trong lúc ăn uống, nhưng với sự tinh minh lão luyện của Nhất Trận Phong Quách Thương Hùng, tuyệt đối ông ấy sẽ không ăn những thứ khả nghi, trừ phi...”.



“Trừ phi người hạ độc thúc thúc là người mà ông ấy không đề phòng”.



“Đúng vậy”.



“Mật hữu của thúc thúc có những ai thì đệ cũng không được rõ lắm, nhưng hầu hết bộ khoái sai dịch trong nha huyện đều có rất hòa hợp với người”.



Quách Trúc Sấu trầm tư một lúc rồi nói tiếp: “Phủ đô đầu Trương Đại Thụ là tri giao lâu năm của thúc thúc, có thể ông ấy biết được nhiều hơn cũng nên”.



Thiết Thủ và Lãnh Huyết đang định bước ra cửa, nhưng thấy căn nhà nhỏ rách nát, tường đã tróc hết quá nửa, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn rầu, thầm thở dài một tiếng. Lãnh Huyết chợt hỏi: “Cái chết của lệnh thúc, có thể nói là hy sinh vì nhiệm vụ, không biết...”.



Quách Trúc Sấu lập tức đáp: “Cũng nhờ thông phán Tạ đại nhân trình báo thỉnh nguyện, nên Ngô tri châu đã tăng thêm tiền tử tuất, phát cho ba mươi lăm lạng bạc”.



“Ba mươi lăm lạng bạc?” Hai quả tim đầy nhiệt huyết của Thiết Thủ và Lãnh Huyết như thắt lại, tính mạng của một hảo hán ba bốn mươi năm nay đã phá được không biết bao nhiêu án tình lớn nhỏ, tận tâm tận lực hết mình vì nhiệm vụ, sau khi chết chỉ được phát có ba mươi lăm lạng bạc tiền tử tuất, tính ra một năm chưa được đến một lạng bạc, nhưng xem ra thì dường như Quách Trúc Sấu, người duy nhất được hưởng số tiền “ủy lạo” này đã rất thỏa mãn rồi vậy.



Xem ra hảo hán khi đã mất mạng đích thực là không đáng tiền.



Xem ra nếu không có thông phán Tạ Tự Cư nổi tiếng hiền đức trong vùng đứng lên nói lời thỉnh nguyện, chỉ sợ cả ba mươi lăm lạng bạc đó quan nha cũng không có nữa.



Nghĩ tới đây, Thiết Thủ và Lãnh Huyết ngoại trừ lấy hết tiền bạc trong người đưa cho Quách Trúc Sấu, hi vọng y có thể lo liệu tang sự cho phong quang một chút, sau này sống tử thế đường hoàng ra, trong lòng cũng chỉ biết cười khổ một tiếng.



Vạn nhất hai người có xảy ra chuyện, không biết sẽ đáng bao nhiêu lạng bạc, bao nhiêu văn tiền?



2.



Trương Đại Thụ là một người hào sảng, tiếng như chuông đồng, mặt đầy vết rỗ chằng chịt. Vừa mới nhắc đến chuyện của Quách Thương Hùng, y đã vỗ bàn nói: “Con bà nhà nó, mấy ngày nay, tìm phía đông không có tin tức, tìm phía Tây chẳng có kết quả, ai nấy đều đã dần dần quên đi chuyện này. Lũ rùa con ấy, bây giờ đều đã bỏ đó không làm nữa rồi! Con bà nhà chúng nó chứ, lẽ nào ân tình của Quách bộ đầu đối với huynh đệ bao nhiêu năm nay có thể dễ dàng sổ toẹt như vậy sao? Con bà nó! Người khác không quản, Trương Đại Thụ này quyết phải tra cho đến cùng mới thôi!”.



Thiết Thủ nói: “Trương đại ca nghĩ khí ngất trời, Thiết mỗ vô cùng khâm phục. Chúng ta cũng vì điều tra vụ án của Quách bộ đầu mà tới đây... không biết Trương đại ca có thể cho Thiết mỗ biết thường ngày Quách bộ đầu thường dùng cơm với ai không?”.



Trương Đại Thụ thoáng ngây người, há miệng chỉ tay vào mũi mình đáp: “Ta!”.



Thiết Thủ lại hỏi: “Vậy ngày hôm ấy, Quách bộ đầu có ở cùng với Trương đại ca không?”.
Người đội nón khẽ lắc lắc đầu, tỏ ý cự tuyệt.



Trương Đại Thụ giờ mới phát hiện có ngời đứng sau lưng mình, quay người lại nhìn rồi tức giận quát: “Sao hả? Du đại nhân nói chuyện với ngươi, tên điếc nhà ngươi...”.



Đúng vào lúc này, chợt nghe “bóc” một tiếng, ngọn lửa trong lò than quá mạnh, làm bắn ra một hòn than hồng đỏ rực. Người kia đột nhiên lao vút tới cạnh bàn, đưa hai ngón tay ra nhón lấy hòn than nóng bỏng ấy, đặt trở lại trong lò.



Du Trấn Lan vội nói: “Đa tạ!”.



Người kia dừng lại trước bàn, dường như hơi khom mình với Du Trấn Lan một cái, rồi quay đầu đi vào trong. Thiết Thủ và Lãnh Huyết giờ mới để ý thấy y đang kẹp một cây dù bằng giấy dầu trong nách.



Trương Đại Thụ lẩm bẩm: “Kỳ quái, người này vào nhà còn không cởi nón, thật đúng là... con bà...”. Nói tới đây, y chợt nhớ có Tri phủ đại nhân ngồi đây, bèn không dám chửi tiếp nữa.



Người kia đi khuất hẳn, Thiết Thủ và Lãnh Huyết mới thở ra nhè nhẹ.



Nếu người này là địch nhân của họ, chỉ sợ y sẽ là một đại kình địch bình sinh hiếm gặp... tuy rằng Thiết Thủ lẫn Lãnh Huyết đều chưa từng nghe nói đến một nhân vật thế này và cũng không biết y là ai, song cả hai đều có chung một nhận định như vậy.



“Xem ra...”.



Thiết Thủ nói với Du Trấn Lan: “Vị nhân huynh này rất quen với đại nhân”.



“Gọi ta là Du Trấn Lan được rồi”.



Du Trấn Lan mỉm cười, khom người thấp giọng thì thầm: “Y là người thân cận bên cạnh Ngô Thiết Dực Ngô đại nhân, chúng ta cũng chỉ là thuộc hạ của người khác, loại nhân vật như y, có ai dám đụng đến chứ? Cứ để mặc y muốn làm gì thì làm vậy!” Nói xong lại cười lên ha hả, rót rượu cho mọi người.



Có một người, cho dù là không rót rượu cho y, y cũng tự mình rót rồi uống cho say. Kẻ này đương nhiên chính là Trương Đại Thụ.



Một kẻ đã say như Trương Đại Thụ tự nhiên không tiện dẫn Thiết Thủ và Lãnh Huyết đi kiếm Tạ Tự Cư. Hai người Thiết, Lãnh cho dù có nóng ruột cũng đành phải đợi Trương Đại Thụ tỉnh rượu mới có thể làm việc.



Hai người đành thầm thở dài, đứng lên nói tiếng cáo từ với Du Trấn Lan rồi đỡ Trương Đại Thụ về nghỉ ngơi.



Du Trấn Lan tiễn ba người ra đến tận cổng lớn, còn định sai người đánh xe, nhưng Thiết Thủ và Lãnh Huyết đã uyển chuyển từ chối, tự mình muốn đưa Trương Đại Thụ về nhà. Nhà của Trương Đại Thụ cách nha phủ chừng bốn dặm đường, hai người Thiết, Lãnh cũng muốn mượn cơn gió đêm làm cho họ Trương tỉnh rượu.



Bọn họ đã đi được một đoạn mà tiếng cười hào sảng của Du Trấn Lan vẫn văng vẳng vang lên phía sau.



Tuy hôm nay đã mười tám, nhưng vì trời có mưa nhỏ, nên mây mờ đã che kín măt trăng, gió thổi khá mạnh, nên không khí cũng hơi lành lạnh.



Con đường về nhà Trương Đại Thụ một bên là bờ sông, gió từ bên sông thổi tới làm y phục ba người bay lên phần phật, bốn bề tối om như mực, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc.



Thiết Thủ thở dài một tiếng, chợt nói: “Được rồi, hãy ra đây đi!”