Đại Xúc
Chương 5 : Giữa con mồi và thiên địch chỉ cách một dĩa bạch tuộc mù tạc
Ngày đăng: 13:37 18/04/20
Thẩm Diệu dẫn Thẩm Diệc Thanh về trung đoàn.
Đêm nay Tưởng Trạch vừa vặn trực trong đội, vừa thấy Thẩm Diệc Thanh đi vào phòng thẩm vấn còn quen thuộc chào đón: “Lại tới nha, họa sĩ lớn.”
Nghe cái xưng hô họa sĩ lớn này, Thẩm Diệu hơi hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía mặt nghiêng của Thẩm Diệc Thanh.
“Đội trưởng Tưởng, lại làm phiền anh rồi.” Thẩm Diệc Thanh tao nhã gật gật đầu với Tưởng Trạch, lại kéo hai cái ghế trước bàn ra, cùng ngồi xuống với Thẩm Diệu.
“Nghe nói cậu thiếu chút nữa bị thủy quái lừa xuống hồ nhỉ?” Tưởng Trạch tùy tùy tiện tiện trêu chọc, “Cậu nói xem sao cậu lại xui xẻo như vậy hả?”
Hai lần trước Thẩm Diệc Thanh gặp sự kiện đặc biệt, công tác xử lý sau cùng cũng trùng hợp đều là Tưởng Trạch xử lý, lại thêm ký ức còn không xóa được, cho nên Tưởng Trạch khắc sâu ấn tượng với hắn.
Thẩm Diệc Thanh tự giễu cười một chút, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Chỉ là muốn đi ra ngoài giải sầu, không ngờ lại đụng phải chuyện này.”
“Phỏng chừng nhìn cậu cũng ăn ngon.” Tưởng Trạch nói xong, đẩy hiệp nghị đã sớm chuẩn bị xong ở trên bàn về hướng Thẩm Diệc Thanh, nói, “Quy tắc cũ, ký đi.”
Thẩm Diệc Thanh tiếp nhận hiệp nghị giữ bí mật, nhanh chóng lướt nhìn sơ qua, Tưởng Trạch ở một bên lười biếng niệm những điều khoản mình đã đọc làu làu: “… Cấm dùng bất cứ hình thức gì tiết lộ sự tồn tại của ma vật, bao gồm nhưng không giới hạn trong…”
“Tôi ký xong rồi.” Một phút đồng hồ sau, Thẩm Diệc Thanh đóng nắp bút lại, đưa hiệp nghị giữ bí mật trở về, Tưởng Trạch nhìn lướt qua liền cất hiệp nghị đi.
Thẩm Diệu cảm thấy thái độ của Tưởng Trạch không khỏi quá tùy ý, vì thế không yên tâm, căng khuôn mặt nhỏ nhắn cường điệu nói với Thẩm Diệc Thanh: “Tính chất chuyện này rất nghiêm túc, tôi nhất định phải nhắc lại anh một lần, nếu có tin tức để lộ từ chỗ anh thì anh phải chịu pháp luật trách nhiệm, anh không thể nói với bất kỳ ai về chuyện phát sinh tối hôm nay, thậm chí gồm cả cha mẹ anh, vợ của anh…”
Thẩm Diệc Thanh cắt ngang: “Tôi chưa lập gia đình.”
Thẩm Diệu giải thích: “Tôi chỉ nói ý vậy thôi.”
Thẩm Diệc Thanh mắt điếc tai ngơ, tự nhiên như ruồi nói: “Cũng không có bạn trai, độc thân.”
Thẩm Diệu: “…”
Sao một lời không hợp liền come out rồi!?
Cậu bạn nhỏ Thẩm Diệu bụng kêu thầm thì phi nhanh lên xe!
Khóe môi Thẩm Diệc Thanh hơi hơi cong lên, dùng ánh mắt như nhìn một con mồi nhỏ, dùng sức chăm chú nhìn Thẩm Diệu.
Hai người vào trong tiệm, Thẩm Diệc Thanh ngựa quen đường cũ chọn mấy món ăn chiêu bài trong tiệm, lập tức nói với Thẩm Diệu: “Tùy tiện chọn đi, không cần khách khí, ăn không vô có thể đóng gói mang về.”
Thẩm Diệu nhìn trái nhìn phải, chỉ vào bảng đồ ăn hỏi: “Bạch tuộc mù tạc, được chứ?”
Khóe miệng Thẩm Diệc Thanh cứng ngắc một giây, lập tức nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình, lộ ra một nụ cười dịu dàng nói: “Đương nhiên được, còn muốn ăn gì không?”
“Cứ vậy trước đi, ” Thẩm Diệu nói, “Cũng xêm xêm rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Thanh hơi u buồn.
Đồ ăn nhanh chóng đưa lên đủ, Thẩm Diệc Thanh dùng ánh mắt vi diệu tựa như thấy thiên địch nhìn Thẩm Diệu khoan khoái gắp một miếng lại một miếng bạch tuộc mù tạc đưa vào miệng, nhìn chốc lát, Thẩm Diệc Thanh cẩn thận hỏi: “… Em thích ăn bạch tuộc hả?”
Thẩm Diệu thỏa mãn gật đầu: “Thích, tôi còn biết làm bạch tuộc viên chiên nữa, hương vị không ngon như bên ngoài, nhưng mà bỏ nhiều thịt bạch tuộc.”
Khắp nơi trên người Thẩm Diệc Thanh đều loáng thoáng phát đau: “…”
“Anh cũng ăn đi.” Thẩm Diệu đẩy dĩa bạch tuộc mù tạc về hướng Thẩm Diệc Thanh.
Thẩm Diệc Thanh hàm hồ lên tiếng, quay sang hướng khác cúi đầu cắt thịt bò, không nhìn tới bạch tuộc bầm thây thê thảm giữa bàn nữa.
Hết chương 5
Xúc ca: tui chỉ ăn một bữa cơm thôi vì sao còn phải nhìn hiện trường đồng loại tui bị phân thây chứ… QAQ
Xúc ca: bảo tàng cổ đại dưới đáy biển nhà anh có thể mua hết socola toàn thế giới về cho em, em làm nũng với anh đi nè… QAQ