Dâm Du Ký

Chương 15 : kẻ thủ ác xuất đầu.

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Bên đống tro tàn còn mấy củkhoai, có lẽ do Y Điền cố ý chuẩn bị cho hắn. Cô từng nói hắn nên rời đi, vậy còn cô thì sao?
Tuệ Năng chinh đốn lại dâm phục, bước ra khỏi căn chòi lá, hướng mắt về phía thôn làng.
Chân tướng của sự việc vẫn chưa rõ, lão quỷ vẫn chưa ra mặt. Nhưng vào đám giao chiến với Tuệ năng, bóng đen kia đã doạ sẽ giết hết toàn bộ dân làng để không ai còn biết sự tồn tại cũng như những việc đã làm.
Vậy thì lão ta có thể là một người trong thôn, đủ sức để sai khiến mọi người làm theo ý của mình. Từ việc dựng tế đàn cho đến việc dụ Tuệ Năng và Y Điền ra khỏi cấm địa, sau đó mượn tay dân làng ném hai người xuống sông.
Người có khả năng làm việc này chỉ có Trình trưởng thôn mà thôi.
Hiện tại lão quỷ cho rằng Tuệ Năng đã chết cho nên sẽ buông lỏng cảnh giác mà hành động táo bạo hơn. Đó cũng chính là lúc lão tự mình lòi đuôi cáo.
Ung dung quan sát ngôi làng từ trên cao, sự việc bên trong náo nhiệt hơn Tuệ Năng tưởng tượng nhiều lần.
mấy bà cô hôm qua còn mở miệng vu khống, đơm đặt mọi chuyện để hại hắn và Y Điền, Giờ này vẫn là những cái miệng đó đang không ngừng gào lên cầu cứu.
Trong thôn xuất hiện một đám Xích Hoả Linh Xà đuổi giết thôn làng rồi hút cạn mau của bọn họ dám về ngôi nhà riêng biệt.
Trên ngôi nhà đó, Một bóng đen đang thổi chiếc sáo hình móc câu, điều khiển hành động của bầy rắn.
Sự việc quá đỗi rõ ràng, Tuệ Năng không khó để nhận ra bóng đen kia chính là lão quỷ. Nhung hắn lại chẳng có động thái muốn xuống cứu giúp thôn dân, những người đã giết hắn ngày hôm qua.
Hắn có tư thù nên thấy chết không cứu?
Cứ cho mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm, nhưng trong sô những người có mặt hôm qua,ắt có người biết chân tướng, Chỉ là họ không dám đứng ra vạch mặt kẻ thủ ác, hắn có lòng tốt nhưng làm phúc phải tội.
Giúp người không cần giúp chẳng phải chuyện dư thừa sao?
Tuệ Năng đến đây, mục đích tìm kiếm Y Điền, nếu cô có quay lại đây hắn sư đứng ra bảo hộ đưa nhà của cô đến nơi bình an.
Còn nếu cô không đến, hắn sẽ ngồi tụng kinh cho mấy người chuẩn bị bị chết oan dưới tay lão quỷ. Mong rằng những âm hồn này sớm được siêu thoát a.
Lão quỷ sau khi hấp thu một lượng lớn huyết dịch, Thương thế đã dần ổn định trở lại, lão sai bầy rắn lùa đám dân bản chạy ra tế đàn ngoài bìa rừng.
Lúc này bóng đen cũng cưỡi mấy con rắn rời đi. rắn tuy nhỏ nhưng khi hợp lại thành một khối lại biến thành cự mãng to lớn.
Dám hành động ngay giữa ban ngày ban mặt, chứng tỏ lão chẳng kiêng dè bất cứ người nào nữa. Nam nhân duy nhất trong thôn chỉ còn lại Tiểu Đông, đang trong vòng vây của bầy rắn.
Đương lúc nguy nan, Một bóng người lao hớt hải chạy tới báo tin.
"Đừng chạy về tế đàn, đó là một cãi bẫy!"
Nhìn thấy người báo tin, Ai nấy đều hoảng loạn như nhìn thấy Ma quỷ.
"Y Điền, chưa chết à? "
"Bây giờ không phải nói chuyện đó, mọi người phải chạy ngược về phía con sông mới có cửa sống, bằng không lão quỷ và lũ rắn sẽ giết hết thôn làng."
"Y Điền, Mày quay qua báo hại bọn ta à, trận pháp của đạo trưởng bày ra mới là nơi an toàn."
Vẫn là người phụ nữ đó, mụ đã ra lệnh mọi người ném cô và Tuệ Năng xuống sông, giờ lại kéo mọi người chạy ra tế đàn, chỗ đó chính là Âm Trận được bày ra bởi đạo trưởng kia.
"Ai nghe con nhỏ thì cứ việc, riêng ta sẽ trốn trong ngôi miếu kia. Sống chết kệ tụi bay."
Dứt lời, Y Điền bị mụ xô ngã một bên, mấy bà hàng xóm lẽo đẽo chạy theo sau bỏ qua lời cảnh báo của Y Điền.
"Tiểu Đông, đệ phải nghe tỷ tỷ, đệ biết thực hư câu chuyện mà."
Tiểu Đông vừa mừng lại vừa giận y Điền. Cậu quay ra phía sau chi thấy lúc nhúc những con rắn đỏ đang ùn ùn kéo tới.
"Muộn rồi, lũ rắn đã vây kín lối Đi, Chỉ còn nước chạy vào tế đàn mà thôi."
Toán người vừa chạy vào miếu không lâu liền hét toáng lên, cong đít chạy ngược ra ngoài. Căn miếu bị một con cự mãng khổng lồ đánh tan tành. Trên đầu cự mãng là một bóng đen cười nham nhở.
"lão gia tha mạng, tôi không muốn chết."
"Xin cao nhân chừa cho một con đường sống, Chúng tôi không dám mạo phạm ngài nữa."
"Trời đất thánh thần ơi, quái vật..."
Mặc cho đám người la ó, bóng đen hiển nhiên không nói một lời, tiện tay thổi Lên một khúc nhạc buồn, lũ rắn nghe thấy mệnh lệnh ẩn chứa bên trong ngay lập tức bu lấy nhưng người thôn dân còn sót lại.
Y Điền nắm tay Tiểu Đông, hô Lên một tiếng " Chạy" nhắm hướng bờ sông mà lao đi.
Nhưng lũ rắn đâu để hai người dễ dàng biến mất như vậy. Từng con, từng con cứ lao tới như tên bắn há miệng chộp lấy con mồi.
Hai chị em, quấn lấy nhau, ngã nhào trên mặt đất.
"Tỷ tỷ, đệ xin lỗi!"
"Đệ có lỗi gì chứ, tất cả đều do lão quỷ gây ra, chính lão mới người phải trả giá."
Y Điền gằn giọng chỉ tay về phía bóng đen.
"Lão quỷ, có gan thì lộ mặt đi... lén lén lút lút, trốn nửa năm không dám xuất đầu, đến nữ nhân như Ta cũng phải khinh thường lão."
Thốt ra lời thoá mạ, cốt để kéo dài thời gian, làm đối phương phân tâm. tìm đường chạy trốn. Lão quỷ nghe thấy chỉ biết cuối khẩy.
Bầy rắn đang khống chế cục diện, hắn còn sợ hai đứa nít ranh bỏ chạy sao.
Chậm rãi kéo chiếc mũ trùm, chân diện của lão khiến ai thấy cũng phải trấn động.
"Trình thôn trưởng?"
"À không! là lão đạo trưởng!"
Lão đạo trưởng cười the thé, đúng cái giọng mà bóng đen Y Điền gặp hôm nọ.
"Các ngươi không cần vui mừng như vậy như vậy, việc này chẳng có gì bất ngờ hết. Chỉ ngay đây thôi ta sẽ giúp thôn làng đoàn tụ ở bên kia thế giới."
Y Điền cau mày nói lớn.
"Ông, ông đã chết trong hốc đá rồi cơ mà."
Lão đạo trưởng cười rộ lên, nụ cười Ma quái của hắn kéo dài hai lượt, rồi từ đắc ý bỗng trở nên méo mó khó coi.
"Đó chỉ là sự hoán đổi, cái xác trong hốc đá là Trưởng thôn, còn người sống trong nhà giả dạng làm Trình Bá lại là đạo trưởng.
ông muốn xoá bỏ sự tồn tại dưới danh nghĩa đạo gia chính tông để làm một lão quỷ bất tử nhờ khả năng hồi phục từ Linh xà.
Có phải vậy không lão thí chủ?"
Thanh âm vừa dứt,
bóng dáng Nam tử chậm rãi sà xuống, bộ dâm phục bồng bềnh trong gió khiến phong thái của gã vô cùng nguy hiểm trong mắt lão đạo trưởng.
" Ngươi, chẳng phải đã nằm dưới đáy sông rồi à? sao có thể thoát lên được?"
Y Điền có hơi bần thần, Bộ Y phục và cái đầu trọc cô không thể quên được.
"Hoà thượng, thương thế của người?"
Tuệ Năng kết hình Dâm Ấn, dùng nội khí hoá kình thổi bay lũ độc xà trong phạm vi mười bước chân, những thôn dân may mắn nhanh chân chạy lại núp sau lưng gã.
Trong đám người này có cả những người trói hắn ném xuống nước ngày hôm qua. Nhưng hiện tại Tuệ Năng không chấp nhặt chuyện cũ, hắn ra mặt cứu Y Điền, kẻ khác muốn dựa hơi thì phúc cho kẻ đó.
"Sướng đã trải qua nhưng Nạn thì chưa dứt, Tiểu tăng Sao có thể bỏ đi cơ chứ? "
Nhìn một đòn trấn nhiếp lũ độc xà của hoà thượng kia, lão quỷ có chút ngoài ý muốn.
" Hoà thượng kia, Ta biết thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn. Bản Thân ta vốn không muốn gây thù với Phật tử, ngươi hãy tránh sang một bên đi."
Tuệ Năng chắp tay, đôi mắt phát ra luồng tinh quang khiến lão quỷ giật mình.
"Lão thí chủ quả thực nhân từ, nhưng tiểu tăng là Dâm Tử không phải Phật Tử. Dâm Tổ khai đạo chứ không phải Phật Tổ.
Tuy thương thế chưa khỏi hẳn, nhưng vừa vặn đối chiến với thí chủ."