Dâm Du Ký

Chương 18 : tàn cục

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Tuệ Năng quay lại hốc đá trong cấm địa. Chôn cất và tụng Kinh siêu độ cho mấy oan hồn trú ngụ bên trong. phá giải cấm chế trên thi thể của Trình trưởng thôn.
Mây mù chậm rãi xua tan, trả lại sự yên bình cho nơi đây.
Trải qua sự việc lần này, Tuệ Năng đã cảm nhận được sự hiểm ác của con người. Nếu không nhờ có sự may mắn và giúp đỡ nhiệt tình của cô thôn nữ, hắn đã chôn xác ở trong rừng.
Tu đạo chưa bao giờ dễ dàng, gã tự nhủ, sau này phải cảnh giác hơn nữa.
đứng trên mỏm đá, cảm ngộ sướng nạn đầu tiên đã trải qua. Tuệ năng biết con đường phía trước vẫn còn dài. gã đi theo lối mòn ngược ra đại đạo rồi nhắm theo hướng mặt trời lặn mà rời đi.
...
trải qua hai ngày ăn dại nằm bụi, Tuệ Năng đã đi qua khu vực rừng núi rậm rạp, đoạn đường phía trước là vách đá treo leo. gập ghềnh, chỉ có một con đường độc đạo đi qua vách đá, ngay phía dưới là vực sâu tối tăm.
Thương thế trên người sau cuộc ác chiến với đạo trưởng đã khỏi hẳn. gã rảo bước trên con đường, ngắm nhìn cảnh vật hùng vĩ.
một lát sau xuất hiện dấu tích của nhân loại bôi bẩn lên bức tranh hoàn mỹ ấy.
nằm ngổn ngang giữa con đường là vô số xác của quan quân, chiếc xe ngựa đâm vào vách núi, vỡ tan tành. xung quanh là vết máu vương vãi.
một cuộc chiến đã xảy ra ở đây, nhân số lên tới trăm người, nhưng lạ một nỗi, chỉ có xác của Quan Quân chứ không có bất kỳ một thế lực nào khác.
"Dâm tổ phù hộ, thế gian loạn lạc chúng sinh lại tự bơi vào bể khổ, tàn sát lẫn nhau. thật là thương tâm!"
Tuệ Năng kết ấn, làm nhẹ một bài siêu độ cho các quan quân đã chết. gã kiểm tra thi thể của vài người, họ đều bị chết bằng một đòn duy nhất. kẻ ra tay là một người dùng đại đao hoặc cự phủ. một chém xé rách thân người.
Bản thân gã không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng gặp người chết giữa đường chắc chắc sẽ an táng chứ không cho họ phơi xác giữa đường.
Tuệ Năng vận sức tung liên tiếp mấy chiêu cuồng Long Nhập Động, đục một hốc đá trên vách núi, đem mấy trăm cái xác vào bên trong, sau đó dùng đá vụn che cái hốc lại. Cuối cùng dùng chỉ lực viết lên lên hai chữ " Quan Quân Chi Mộ" to tướng.
sự việc có lẽ đã dừng lại ở đây nếu như gã không gặp một người khác. Đi qua con đường độc đạo, Tuệ Năng bắt gặp một con ngựa nằm bên vệ đường. Trong bụi cỏ gần đó có một nam nhân bị thương khá nặng một bên chân bị cắt lìa.
Người này mặc quan phục, tuổi tác ngoài ba mươi, nhìn qua thì người này làm chức cao hơn đám người Tuệ Năng đã an táng. điều quan trọng hơn người này vẫn còn thở.
"Dâm thật! thí chủ là ai, sao lại nằm đây."
Quan quân mơ màng thều thào đáp.
" tôi là Kim Vân Thành, giữ chức đô uý trong đại doanh Tây đô. trên đường áp tải đồ cống nạp cho thiên triều, chẳng may bị kết xấu cướp mất. Các anh em đã tử thương cả rồi, tôi cũng sắp không qua khỏi."
"Đấu đá liên miên, thù hận nối tiếp thù hận. Thí chủ đi thong thả, tôi sẽ ngồi chờ khi nào ông tắc thở sẽ đem ông đi chôn cho vẹn toàn công đức."
Kim Vân Thành nhăn nhó.
"Hoà thượng là người xuất gia, sao lại ăn nói khó nghe như vậy. Phật gia lấy từ bi làm trọng, gặp hoà thượng là phúc vận của tôi, xin người hãy cứu tôi, tôi nhất định sẽ trả ơn."
Tuệ Năng ngồi cạnh đô uý, an ủi.
"Đô uý hiểu nhầm rồi, tiểu tăng không phải người của Phật gia. các huynh đệ vào sinh ra tử cùng đô uý đã chết cả rồi, ông còn sống làm gì cho dằn vặt lương tâm. huống hồ làm mất đồ cống nạp là thất trách, có về cũng không thoát tội nhẹ thì bị cách chức làm dân thường. mà cụt chân thế kia chỉ làm khổ người nhà mà thôi. Thà rằng thí chủ cứ nằm ở đây đi, vừa hội ngộ cùng huynh đệ, lại được tiếng vì thi hành công vụ mà không quản ngại tính mạng, người nhà thí chủ cũng đỡ bẽ mặt trước thiên hạ."
Kim đô uý nghe Tuệ năng xả một hồi, không nhịn được bèn thổ huyết.
"ha ha ha... hoà thượng ngươi thật khéo vẽ đường cho hươu chạy, nhưng ngươi nói cũng có lý, ta mà về thì đám người chặn cướp hôm nay sẽ không để gia quyến được yên. ngươi nói đúng, ta nên chết ở đây thì hơn."
Kim đô uý cầm lấy mảnh kiếm gãy tự đâm vào ngực mình.
"Khoan đã! hồi nãy tiểu tăng chỉ cố ý chọc tức đô uý cho người thổ huyết để lưu thông khí mà thôi. Người đừng coi rẻ mạng sống của mình như vậy."
Tuệ Năng điểm huyệt Kim đô uý, truyền khí lực sang người của ông ta, và giải thích.
"Đô uý bị kình lực của kẻ địch đè nén dẫn đến u mê lũ lẫn.để lâu lâu sẽ chết từ từ. tuy mất một bên chân nhưng có gậy thì đi lại đâu quá khó khăn, một đô uý chắc phải có định lực hơn người phải không."
"Hoà thượng, người vòng vo như vậy là có ý gì, lúc bảo ta chết, lúc lại cản Ta không được chết."
"Cái này ông phải rõ hơn ai hết, ông muốn chết thì đã không gượng đến bây giờ, nếu muốn ngườita cứu sống thì đã không trốn vào trong bụi. Vậy có thể hiểu là, ông muốn sống nhưng lại sợ người qua đường hoặc kẻ địch nhìn thấy, hay đúng hơn ông đang hi vọng người của mình đến cứu viện."
Kim đô uý ngạc nhiên.
"suy đoán hay lắm, quả thật là ta đã gặp một tay sát thủ cực mạnh, vì có đại sự phải làm nên ta mới phải trốn vào bụi cây giả chết như thế này. Nhưng ta đã để báu vật rơi vào tay tên sát thủ, giờ chỉ muốn báo tin cho chủ soái nhưng có lẽ vô vọng thật rồi."
Tuệ năng từ tốn đáp.
"Tôi sẽ giúp ông thoát khỏi đây, giúp ông giết tên cướp trả thù cho huynh đệ. Đổi lại ông phải dâng một cô gái làm vật trao đổi."
Kim Vân Thành nhìn vị hoà thượng này, phát hiện y phục trên người quả nhiên không giống sư chùa thông thường.
"Ngươi là dâm tăng?"
Tuệ Năng kết dâm ấn, trịnh trọng giới thiệu.
"Tiểu tăng là Tuệ Năng, pháp danh Thích Ăn Tạp xuất sơn từ Thiếu Âm Tự. Phụng mệnh vi sư xuống nhân gian cứu khổ cứu nạn."
Nghe xong màn giới đô uý nhổ toẹt một bãi.
"Mẹ nó, có chết ta cũng không nhờ cậy Dâm Tăng. Ngươi cút đi."
"Không được, từ lúc thí chủ mở miệng nói chuyện, coi như đã nhận lời rồi. Huống hồ người đã nhận không ít chân khí từ người Tiểu tăng truyền sang."
Kim Vân Thành cứng họng, đây đâu phải giao dịch giữa hai bên. mọi chuyện đều do gã dâm tăng này tự làm mà thôi. Nhưng Chân khí rót vào người Kim Vân Thành là thật, nội khí rất mạnh nên ông mới mở miệng nói chuyện này giờ.
"Tiểu Tăng biết đám sát thủ lấy ít địch trăm quan quân, Không phải dạng tầm thường. Chỉ có tiểu tăng mới đủ sức giúp đô uý mà thôi. Nếu đô uý sợ tổn hại danh dự, tiểu tăng sẽ giữ bí mật chuyện hợp tác."
"Ngươi Tự tin quá đấy, đám người đứng sau bọn sát thủ không phải người bình thường có thể chạm vào. Nhưng ta sẽ cược một ván xem sao. Chỉ cần ngươi hạ được tên sát thủ, ta sẽ cho ngươi tới đệ nhất kỹ viện, tha hồ chọn mỹ nữ."
Tuệ Năng vận khí trị thương cho Kim đô uý, khiêm tốn đáp.
"Tiểu tăng cảm ơn ý tốt của đô uý, nhưng để tránh người ta phát giác ngài dao du với tiểu tăng chuyện đi kỹ viện hoàn toàn không cần thiết."
"Ngươi muốn có gái đẹp, không đi kỹ viện thì đi đâu."
"Đã giữ bí mật thì cần tìm người đáng tin, phu nhân hoặc lệnh ái của đô uý là thích hợp nhất."
Kim Vân Thành quát lớn.
"Ngươi đừng làm quá, ngươi nghĩ ta là hạng người vì công việc mà bán rẻ người nhà cho một tên dâm tăng sao? Không có chuyện đó đâu."
"Thí chủ đừng làm quá như vậy, việc đối đầu với sát thủ nguy hiểm đến tính mạng, Đô uý cũng đừng lo lắng nhan sắc của phu nhân hoặc lệnh ái không tương xứng với công lao của tiểu tăng, bởi tiểu tăng không quan tâm đến nhan sắc, bề ngoài chỉ là thứ phù du mà thôi."
"Ngươi thật trơ chẽn, cầm đao chém ta Đi, hủy bỏ chuyện hợp tác ngay lập tức. Ta không cần ngươi can dự vào."
Tuệ năng dừng việc truyền nội khí, gã thở dài.
"muộn rồi, tiểu tăng đã truyền nội khí xong. Thí chủ có tự sát thì tiểu tăng không cản. Sau khi truy sát được tên sát thủ, Tiểu tăng vẫn đến Tây Đô tìm gia quyến của đô uý như đúng giao hẹn lúc nãy."
Kim Vân Thành nghiến răng, vung đao chém về phía Tuệ Năng.
"Ta chém chết dâm tăng nhà ngươi."
Vừa tốn sức cứu người lại bị người doạ chém doạ giết. Tuệ Năng cau mặt, hung hăng đẩy nhã Kim Vân Thành.
"Thí chủ đừng cứ mở miệng là chửi dâm tăng. Tuy mấy vị sư huynh làm ô nhục Chịch gia thiếu âm tự, nhưng tiểu tăng hành sự có nguyên tắc của mình. Nếu như lệnh ái hoặc phu Nhân không bằng lòng, tiểu tăng cũng không làm chuyện cưỡng gian, bại hoại."
"Đô uý bớt manh động, tiểu tăng đi trước đây.l