Dâm Du Ký
Chương 24 : Một đêm dài
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
Được ăn một cái tát của thiếu nữ, Tuệ Năng ngơ ngác đưa tay xoa xoa bên má của mình.
Cũng may Vương Gia Linh không có võ công, Không thì cái tát vừa rồi làm lệch quai hàm của gã mất rồi.
Vừa thoát khỏi trò bỉ ổi của tên dâm tặc, Vương Gia Linh lập tức vùng dậy, thủ sẵn con dao trong tay, mạnh miệng hô lớn.
"Tên dâm tặc nhà ngươi, nửa đêm dám giở trò sàm sỡ. có tin ta tịnh thân cho ngươi luôn không."
Tuệ Năng thở dài, nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng thiếu nữ.
Bấy giờ Vương Gia Linh mới sực nhớ ra mấy cái xác trong quan tài vừa bật dậy. Cô quay người lại, liền thấy mười mấy cái xác bước ra khỏi hòm gỗ, lững thững tiến về phía của mình.
lồng ngực thiếu nữ phập phồng lên xuống, trên trán đã túa ra mồ hôi lạnh. Cô run run nuốt " ực" một tiếng, tay trái siết chạt cán dao, tay phải tháo vòng trừ tà trên người xuống, quấn vào cổ tay.
Hành thi tiến một bước, Gia Linh nghiến răng lùi một bước. Dáng người hơi khom xuống như một cây cung, sẵn sàng đột phá vòng vây bất cứ lúc nào.
Thế trận giằng co kéo dài vài hơi thôi, một thi thể nam tử bất ngờ vồ tới, định cắn người thiếu nữ.
Vương Gia Linh nhắm mắt, khua con dao múa loạn xạ, cắt rụng cánh tay thi thể, ngọt xớt như cắt đậu phộng ngoài chợ.
Xử lý gọn gàng như vậy khiến cô được thế tiên cơ, hung hăng vung dao chém đứt mấy thi thể phía sau. Từng cái xác lần lượt bị chém rụng, làm cô vô cùng đắc ý.
"Tưởng thế nào, cái ngữ này sao làm khó được ta chứ! Tên hoà thượng thối nhà ngươi, nhát gan thì cụp đuôi mà chạy đi, chỗ này một mình bổn cô nương là dư sức thu xếp rồi."
Tuệ Năng kết dâm ấn, đáp gọn.
"Ờ, tiểu tăng đi trước đây! Cô nương bảo trọng."
Dứt lời, Tuệ Năng xoay người lao ra khỏi căn nhà mồ.
"Đúng là cái đồ chết nhát!"
Vương Gia Linh rủa thầm một câu khinh thường, đột nhiên cảm thấy ai đó đang nắm lấy chân của cô.
Dời mắt xuống dưới, khuôn mặt thiếu nữ lập tức trắng bệch. Cánh tay của cái xác mà cô vừa chém, giờ đang túm lấy cổ chân của cô. Một bàn tay khác đang rờ ngược lên trên hạ bộ.
Cánh tay Bị chém rụng mà vẫn cử động được. Gia Linh được một phen kinh hãi, cô cầm con dao chém lia lịa xuống cánh tay nọ. để giải thoát cho đôi chân của mình.
"Chết đi, chết đi!"
Ống quần bị xé rách một đoạn, thiếu nữ đã thoát khỏi hai cánh tay kia. Nhưng trong gian nhà mồ lúc này, mấy cái xác kia đang tự gom lại các bộ phận, khôi phục hình hài của nhân loại.
Vương Gia Linh rốt cuộc không kìm được,chạy lùi vào gian nhà nhỏ phía sau. đóng cửa cài then, kê mấy đồ đạc chắn giữ lối đi. Bản thân cô run rẩy rúc lên chiếc giường gỗ ở giết nhà. Chùm chăn kín mít chỉ thò một lỗ nhỏ để quan sát.
Mười mấy con hành thi, thơ thẩn bước sang căn nhà gỗ nhỏ, Hơi thở dồn dập cùng tiếng gỗ kẽo kẹt đã thu hút sự chú ý. Chúng phá tan cánh cửa gỗ, tràn vào trong căn nhà.
Chiếc giường gỗ rung lên từng hồi, trốnở Trong tấm chăn nhìn ra, Gia Linh thấy mấy cái xác đang tiến về phía của mình. Khi khoảng cách chỉ còn vài bước chân, cô bất ngờ vùng dậy, choàng chiếc chăn che kín đầu mấy tên hành thi gần nhất. Rồi cắm đầu chạy ra ngoài.
Vượt qua biết bao vòng tay yêu thương, y phục trên người đã tả tơi nghiêm trọng. Cô chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh thứ duy nhất hiện hữu trong đầu là chạy thật xa khỏi nhà mồ.
Cỗ hành thi lần theo tiếng động, điên cuồng chạy đuổi theo, cái xác sống đi trước lại báo hiệu chỉ đường cho cái xác đi sau.
"Cứu, cứu mạng! có quỷ!"
Trong lúc hoảng loạn, Gia linh đã quên mất lời của Tuệ Năng, không được phát ra tiếng động, hành thi mẫn cảm với mùi và âm thanh, càng la hét thì càng dễ chết.
Không trách được, bởi lúc đó cô đâu coi tên tên dâm tặc ấy ra gì? hơi đâu mà để ý lời của gã.
con người chạy mãi rồi cũng đuối sức, còn lũ hành thi nào có biết mỏi mệt. Chạy bừa trong đêm tối, Gia Linh bỗng nhiên bị trượt chân vấp té trên mặt đất.
Lũ Hành Thi nhân lúc đó, đang loạt vồ tới đè lên người thiếu nữ. Gia Linh mếu máo, giàn dụa nước mắt, cố lết đi thêm một đoạn nữa để tránh bị đè nát.
Xác sống không có thị giác, nên cứ đè lên nhau thành một đống.
Vương Gia Linh thoát được một nạn, không kìm được bèn khóc nức nở, chân bị đau chỉ có cách lết từng chút một.
Bỗng nhiên đôi tay của cô vớ phải cái chân của ai đó. Trời thì tối đen nên chẳng nhìn thấy mặt. Chỉ nghe được tiếng giọng nói lúc trầm lúc bổng của người đó.
"Thí chủ, chơi đùa như vậy đã đủ vui chưa?"
Gia Linh khóc oà lên.
"Hoà thượng thối, mau cứu ta...hức hức.. ta sợ lắm rồi. hu hu..."
Lũ hành thi nghe thấy tiếng khóc lại vội vàng ùa đến chỗ của Gia Linh. Thiếu nữ đã chẳng buồn né tránh, xem ra đã cạn sức thật rồi.
Tuệ Năng kết hình dâm Ấn phóng ra một chiêu Kim Quang Lôi Hoành Chỉ về phía lũ hành thi. Mười đạo kim quang loé sáng trong màn đêm đem mười mấy cỗ hành thi bay ra xa.
Nhân khoảng trống được tạo ra, Tuệ Năng nhấc thiếu nữ lên vai, phi thân tới căn nhà gần đó nhất.
Ánh sáng căn nhà mồ lần nữa được thắp lên.
Gia Linh được cứu bởi tên dâm tặc, nhất thời không thể vui mừng. Trước đây gã năm lần bảy lượt bị cô nhục mạ. Giờ vớt cô từ đáy bùn lên, chắc muốn lần trò xằng bậy nơi vắng người.
Đặt thiếu nữ lên bàn, Tuệ năng đứng lù lù trước mặt khiến cô hoảng loạn vội đưa hai tay che chắn trước ngực.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Muốn thừa nước đục thả câu cưỡng gian ta tại đây luôn sao?"
Tuệ Năng vén ống quần thiếu nữ lên quá bẹn, bắp đùi trắng nõn được tô điểm bởi mấy vệt bầm tím và một vết cào. khắp cơ thể Gia Linh cũng có một số chỗ bị tổn thương khi cố chạy trốn.
"Hừm... Thí chủ bị hành thi cào trúng rồi,để lâu thi độc sẽ ngấm vào ngũ tạng, không quá một ngày sẽ mất mạng. Để tiểu tăng trị thương cho thí chủ trước đã."
Gia Linh co giò hung hăng đạp tên hoà thượng một cái, cô giận giữ đáp.
"Không cần giả nhân giả nghĩa, chẳng phải ngươi cố tình để ta bị thương rồi mới ra tay đó sao. Muốn ta dùng thân báo đáp ân tình chứ gì? Ta nhổ! Có hoá thành hành thi cũng không mắc mớ gì đến ngươi."
Tuệ Năng chắp tay , từ tốn giải thích.
"Dâm Thật!... chẳng phải thí chủ từng nói thí chủ dư sức lo mấy tên hành thi, còn nói tiểu tăng chạy cụp đuôi đó sao?... Nếu hồi nãy thí chủ không khóc nhè, cầu cứu. Tiểu tăng cũng chỉ chống mắt lên, chờ siêu độ cho thí chủ."
Gia Linh cúi gầm mặt, không tìm được lời nào biện chứng cho hợp tình hợp lý.
"Lúc nãy khác, bây giờ khác... ta không để cho hạng dâm tặc như ngươi chà đạp đâu."
"Thôi nào, thí chủ đừng cứng đầu nữa... Tuy nữ thí chủ là người có duyên trong kiếp tu hành của tiểu tăng. Nhưng nếu thí chủ không bằng lòng, tiểu tăng không có làm mấy chuyện cưỡng gian con nhà lành. Thí chủ cứ yên tâm."
Dứt lời, Tuệ Năng ném Gia Linh lên trần nhà, trong lúc thân hình còn chưa rơi xuống đất, gã liền ngồi xếp bằng, vận khí hai vào hai bàn tay chĩa lên trên.
Thân hình thiếu nữ lơ lửng trên không trung, được bao bọc bởi một màn khí màu vàng óng. ánh sáng rực rỡ thắp sáng cả gian nhà mồ. Từng làn tóc Của Gia Linh bồng bềnh như có gió thổi ngang qua.
một lúc sau, một làn khói đen chậm rãi thoát ra khỏi thân thể thiếu nữ.
Đây là Thuần Dương Bí Kỹ, ngoài tác dụng tu luyện nội công cho đệ tử Chịch Gia, còn có thể khu trừ tà khí khỏi cơ thể người hoặc thú.
Sau khi loại bỏ thi độc ra khỏi người, Vương Gia Linh đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng may Vương Gia Linh không có võ công, Không thì cái tát vừa rồi làm lệch quai hàm của gã mất rồi.
Vừa thoát khỏi trò bỉ ổi của tên dâm tặc, Vương Gia Linh lập tức vùng dậy, thủ sẵn con dao trong tay, mạnh miệng hô lớn.
"Tên dâm tặc nhà ngươi, nửa đêm dám giở trò sàm sỡ. có tin ta tịnh thân cho ngươi luôn không."
Tuệ Năng thở dài, nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng thiếu nữ.
Bấy giờ Vương Gia Linh mới sực nhớ ra mấy cái xác trong quan tài vừa bật dậy. Cô quay người lại, liền thấy mười mấy cái xác bước ra khỏi hòm gỗ, lững thững tiến về phía của mình.
lồng ngực thiếu nữ phập phồng lên xuống, trên trán đã túa ra mồ hôi lạnh. Cô run run nuốt " ực" một tiếng, tay trái siết chạt cán dao, tay phải tháo vòng trừ tà trên người xuống, quấn vào cổ tay.
Hành thi tiến một bước, Gia Linh nghiến răng lùi một bước. Dáng người hơi khom xuống như một cây cung, sẵn sàng đột phá vòng vây bất cứ lúc nào.
Thế trận giằng co kéo dài vài hơi thôi, một thi thể nam tử bất ngờ vồ tới, định cắn người thiếu nữ.
Vương Gia Linh nhắm mắt, khua con dao múa loạn xạ, cắt rụng cánh tay thi thể, ngọt xớt như cắt đậu phộng ngoài chợ.
Xử lý gọn gàng như vậy khiến cô được thế tiên cơ, hung hăng vung dao chém đứt mấy thi thể phía sau. Từng cái xác lần lượt bị chém rụng, làm cô vô cùng đắc ý.
"Tưởng thế nào, cái ngữ này sao làm khó được ta chứ! Tên hoà thượng thối nhà ngươi, nhát gan thì cụp đuôi mà chạy đi, chỗ này một mình bổn cô nương là dư sức thu xếp rồi."
Tuệ Năng kết dâm ấn, đáp gọn.
"Ờ, tiểu tăng đi trước đây! Cô nương bảo trọng."
Dứt lời, Tuệ Năng xoay người lao ra khỏi căn nhà mồ.
"Đúng là cái đồ chết nhát!"
Vương Gia Linh rủa thầm một câu khinh thường, đột nhiên cảm thấy ai đó đang nắm lấy chân của cô.
Dời mắt xuống dưới, khuôn mặt thiếu nữ lập tức trắng bệch. Cánh tay của cái xác mà cô vừa chém, giờ đang túm lấy cổ chân của cô. Một bàn tay khác đang rờ ngược lên trên hạ bộ.
Cánh tay Bị chém rụng mà vẫn cử động được. Gia Linh được một phen kinh hãi, cô cầm con dao chém lia lịa xuống cánh tay nọ. để giải thoát cho đôi chân của mình.
"Chết đi, chết đi!"
Ống quần bị xé rách một đoạn, thiếu nữ đã thoát khỏi hai cánh tay kia. Nhưng trong gian nhà mồ lúc này, mấy cái xác kia đang tự gom lại các bộ phận, khôi phục hình hài của nhân loại.
Vương Gia Linh rốt cuộc không kìm được,chạy lùi vào gian nhà nhỏ phía sau. đóng cửa cài then, kê mấy đồ đạc chắn giữ lối đi. Bản thân cô run rẩy rúc lên chiếc giường gỗ ở giết nhà. Chùm chăn kín mít chỉ thò một lỗ nhỏ để quan sát.
Mười mấy con hành thi, thơ thẩn bước sang căn nhà gỗ nhỏ, Hơi thở dồn dập cùng tiếng gỗ kẽo kẹt đã thu hút sự chú ý. Chúng phá tan cánh cửa gỗ, tràn vào trong căn nhà.
Chiếc giường gỗ rung lên từng hồi, trốnở Trong tấm chăn nhìn ra, Gia Linh thấy mấy cái xác đang tiến về phía của mình. Khi khoảng cách chỉ còn vài bước chân, cô bất ngờ vùng dậy, choàng chiếc chăn che kín đầu mấy tên hành thi gần nhất. Rồi cắm đầu chạy ra ngoài.
Vượt qua biết bao vòng tay yêu thương, y phục trên người đã tả tơi nghiêm trọng. Cô chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh thứ duy nhất hiện hữu trong đầu là chạy thật xa khỏi nhà mồ.
Cỗ hành thi lần theo tiếng động, điên cuồng chạy đuổi theo, cái xác sống đi trước lại báo hiệu chỉ đường cho cái xác đi sau.
"Cứu, cứu mạng! có quỷ!"
Trong lúc hoảng loạn, Gia linh đã quên mất lời của Tuệ Năng, không được phát ra tiếng động, hành thi mẫn cảm với mùi và âm thanh, càng la hét thì càng dễ chết.
Không trách được, bởi lúc đó cô đâu coi tên tên dâm tặc ấy ra gì? hơi đâu mà để ý lời của gã.
con người chạy mãi rồi cũng đuối sức, còn lũ hành thi nào có biết mỏi mệt. Chạy bừa trong đêm tối, Gia Linh bỗng nhiên bị trượt chân vấp té trên mặt đất.
Lũ Hành Thi nhân lúc đó, đang loạt vồ tới đè lên người thiếu nữ. Gia Linh mếu máo, giàn dụa nước mắt, cố lết đi thêm một đoạn nữa để tránh bị đè nát.
Xác sống không có thị giác, nên cứ đè lên nhau thành một đống.
Vương Gia Linh thoát được một nạn, không kìm được bèn khóc nức nở, chân bị đau chỉ có cách lết từng chút một.
Bỗng nhiên đôi tay của cô vớ phải cái chân của ai đó. Trời thì tối đen nên chẳng nhìn thấy mặt. Chỉ nghe được tiếng giọng nói lúc trầm lúc bổng của người đó.
"Thí chủ, chơi đùa như vậy đã đủ vui chưa?"
Gia Linh khóc oà lên.
"Hoà thượng thối, mau cứu ta...hức hức.. ta sợ lắm rồi. hu hu..."
Lũ hành thi nghe thấy tiếng khóc lại vội vàng ùa đến chỗ của Gia Linh. Thiếu nữ đã chẳng buồn né tránh, xem ra đã cạn sức thật rồi.
Tuệ Năng kết hình dâm Ấn phóng ra một chiêu Kim Quang Lôi Hoành Chỉ về phía lũ hành thi. Mười đạo kim quang loé sáng trong màn đêm đem mười mấy cỗ hành thi bay ra xa.
Nhân khoảng trống được tạo ra, Tuệ Năng nhấc thiếu nữ lên vai, phi thân tới căn nhà gần đó nhất.
Ánh sáng căn nhà mồ lần nữa được thắp lên.
Gia Linh được cứu bởi tên dâm tặc, nhất thời không thể vui mừng. Trước đây gã năm lần bảy lượt bị cô nhục mạ. Giờ vớt cô từ đáy bùn lên, chắc muốn lần trò xằng bậy nơi vắng người.
Đặt thiếu nữ lên bàn, Tuệ năng đứng lù lù trước mặt khiến cô hoảng loạn vội đưa hai tay che chắn trước ngực.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Muốn thừa nước đục thả câu cưỡng gian ta tại đây luôn sao?"
Tuệ Năng vén ống quần thiếu nữ lên quá bẹn, bắp đùi trắng nõn được tô điểm bởi mấy vệt bầm tím và một vết cào. khắp cơ thể Gia Linh cũng có một số chỗ bị tổn thương khi cố chạy trốn.
"Hừm... Thí chủ bị hành thi cào trúng rồi,để lâu thi độc sẽ ngấm vào ngũ tạng, không quá một ngày sẽ mất mạng. Để tiểu tăng trị thương cho thí chủ trước đã."
Gia Linh co giò hung hăng đạp tên hoà thượng một cái, cô giận giữ đáp.
"Không cần giả nhân giả nghĩa, chẳng phải ngươi cố tình để ta bị thương rồi mới ra tay đó sao. Muốn ta dùng thân báo đáp ân tình chứ gì? Ta nhổ! Có hoá thành hành thi cũng không mắc mớ gì đến ngươi."
Tuệ Năng chắp tay , từ tốn giải thích.
"Dâm Thật!... chẳng phải thí chủ từng nói thí chủ dư sức lo mấy tên hành thi, còn nói tiểu tăng chạy cụp đuôi đó sao?... Nếu hồi nãy thí chủ không khóc nhè, cầu cứu. Tiểu tăng cũng chỉ chống mắt lên, chờ siêu độ cho thí chủ."
Gia Linh cúi gầm mặt, không tìm được lời nào biện chứng cho hợp tình hợp lý.
"Lúc nãy khác, bây giờ khác... ta không để cho hạng dâm tặc như ngươi chà đạp đâu."
"Thôi nào, thí chủ đừng cứng đầu nữa... Tuy nữ thí chủ là người có duyên trong kiếp tu hành của tiểu tăng. Nhưng nếu thí chủ không bằng lòng, tiểu tăng không có làm mấy chuyện cưỡng gian con nhà lành. Thí chủ cứ yên tâm."
Dứt lời, Tuệ Năng ném Gia Linh lên trần nhà, trong lúc thân hình còn chưa rơi xuống đất, gã liền ngồi xếp bằng, vận khí hai vào hai bàn tay chĩa lên trên.
Thân hình thiếu nữ lơ lửng trên không trung, được bao bọc bởi một màn khí màu vàng óng. ánh sáng rực rỡ thắp sáng cả gian nhà mồ. Từng làn tóc Của Gia Linh bồng bềnh như có gió thổi ngang qua.
một lúc sau, một làn khói đen chậm rãi thoát ra khỏi thân thể thiếu nữ.
Đây là Thuần Dương Bí Kỹ, ngoài tác dụng tu luyện nội công cho đệ tử Chịch Gia, còn có thể khu trừ tà khí khỏi cơ thể người hoặc thú.
Sau khi loại bỏ thi độc ra khỏi người, Vương Gia Linh đã chìm vào giấc ngủ.