Dâm Du Ký
Chương 40 : Quan tâm sâu sắc
Ngày đăng: 00:37 27/06/20
Trải qua một đêm gác đùi nữ nhân nằm ngủ, Tuệ Năng đã có được một giấc mộng đẹp, nước dãi chảy lênh láng trong vô thức.
khi gã vừa mở mắt thì đã nghe tiếng Trúc Y Nhân lanh lảnh vang lên.
"Hoà thượng. dậy đi, trời sáng rồi."
Nữ nhân đã thay bộ Y Phục dị hợm của mình bằng võ phục của một tên nhân sĩ giang hồ. trên tay cầm mấy xiên thịt nướng hơ qua hơ lại trước mặt Tuệ Năng.
"Ngươi đói, rồi phải không? mau ăn chút gì đi. Ăn xong còn giúp ta đi tìm Long cốt."
Tuệ Năng cau mày, không phải do nữ nhân nằng nặc đòi gã đi tìm Long Cốt. mà vì bị mất mộng đẹp.
"Ngươi xem, ta ăn mặc như vậy đó được chưa?"
Trúc Y Nhân xoay một vòng, y phục kín đáo, mặt mũi lấm lem giống thiếu niên mới ra giang hồ. Kiểu này Không dễ bị người khác nhìn ra nữ nhân.
"Bên ngoài không có vấn đề, còn động tác vẫn còn nữ tính lắm."
Tuệ Năng cầm lấy xiên thịt, một mùi thơm đặc thoang thoảng nơi đầu mũi.
"Thí chủ lấy thịt nướng ở đâu vậy?"
Trúc Y Nhân liến thoắng.
"Thịt người đấy! ban nãy ta giết một tên dê xồm cướp y phục của gã. Tiện thể làm bữa sáng cho ngươi. Sao thấy ta chu đáo không?"
Tuệ Năng cả kinh, vội ném xiên thịt xuống.
"Thí chủ, tuổi còn trẻ sao lại làm chuyện giết người ăn thịt... tội lỗi....tội lỗi."
Nữ nhân nhìn thấy xiên thịt bị gã vứt đi không thương tiếc, trong lòng bỗng tối xầm như có cơn giông.
"Hoà thượng,ngươi quá đáng lắm. ngươi không ăn cũng đừng ném đi như vậy chứ? Ngươi có biết ta còn chưa được miếng nào,sợ ngươi đói đưa cho ngươi trước đấy."
"Thí chủ bỡn cợt tiểu tăng?"
Trúc Y Nhân vội nhặt mấy xiên thịt lên, nước mắt dàn dụa chảy ra. ánh mắt chất chứa sự oán hận nhìn Tuệ Năng. Cô không nói không giằng, hậm hực cắn từng miếng thịt, nhai ngấu nghiến.
"Thí chủ, tuyệt đối không được ăn."
Trúc Y Nhân cau có.
"Ngươi không ăn thì thôi, mắc mớ gì cấm ta ăn?"
Càng nói trúc Y Nhân ngoạm một miếng lớn nhai ngồm ngoàm rồi nuốt ực một miếng rõ to trước mặt Tuệ Năng. Gã muốn ngăn cũng đã trễ.
"Thí chủ, nếu còn muốn đi tìm Long Cốt, thì nghe lời của tiểu tăng."
Trúc Y Nhân xị mặt xuống.
"Thôi được, không ăn thì không ăn.... nhưng ta đã nướng rồi, không để lãng phí... chỉ thị của ngươi chỉ có hiệu lực sau khi ta ăn nốt chỗ này."
Trúc Y Nhân tiếp tục bữa sáng ngon lành. Tuệ Năng chứng kiến bộ mặt ngây ngô kia, không giống với người đang diễn trò. Gã tự hỏi, Y Nhân rốt cuộc có lai lịch gì?
Đúng lúc nhóm nhân sĩ giang hồ cất tiếng gọi hắn sang bàn chuyện.
Tuệ Năng đành bỏ giở chuyện bữa sáng sang một bên. bước tới lều trại gặp mấy cán bộ cấp cao.
"Thích Ăn Tạp hoà thượng tới rồi, chúng tôi có chuyện muốn nói với người đây."
"Các thí chủ, có chuyện gì, xin cứ nói."
"Chúng tôi đã bàn với nhau, có ngồi ở hẻm núi nghiên cứu chưa chắc đã phát hiện điều gì. Hôm nay định dẫn vài nghi vào Viêm Thạch Trận tìm kiếm sơ sơ xem sao?"
"Viêm Thạch Trận?"
"Viêm Thạch Lộ là đường bằng phẳng cho người đi bộ, còn Viêm Thạch Trận ở kế bên được hình thành từ đá núi nhiều lối nhỏ kết hợp với nhau thành một mê trận. Trong đó có thể tìm ra được Long Cốt. Ý của đại sư thế nào?"
"Tiểu tăng không có ý kiến, các vị định phái mấy người đi.?"
"Nhân sĩ giang hồ không giới hạn, còn ba thế lực ở Tây Đô, mỗi bên cử ra ba người."
"Đi càng nhiều người, chuyện nước uống sẽ là một vấn đề, nhưng xác suất tìm ra Long Cốt cũng nhanh hơn... Chúng ta thống nhất như vậy, sau hai khắc nữa sẽ tập trung, cùng đi vào Thạch Trận."
cả bọn đã nhất trí như vầy, Tuệ Năng cũng không có ý phản đối. Gã không phải là đầu têu trong việc Tìm Long Cốt. Còn vì sao gã đi cùng đám nhân sĩ giang hồ, không nằm ngoài hai chữ tìm cảm ngộ.
Tuệ Năng ung dung bước ra ngoài chờ đợi. Trúc Y Nhân thấy gã đi ra khỏi lều trại. liền tung tăng lại gần.
"Sao rồi, mọi người bàn chuyện gì vậy?"
Nhìn khoé miệng của Y Nhân còn dính chút dầu mỡ. Tuệ Năng vội ngoảnh đi chỗ khác.
"Tây Đô võ giả cùng nhân sĩ giang hồ định đi vào Viêm Thạch Lộ tìm kiếm. Họ nói ở ngoài này suy đoán cũng chỉ tốn thời gian."
"Đương nhiên, cái lũ ngu độn ấy làm sao biết được huyền cơ..."
Nói xong mới biết mình lỡ lời. Trúc Y Nhân rụt lưỡi đáp lý nhí.
"Ý của ta, nhiều người hợp sức, sẽ tìm được nhanh hơn."
"Tiểu tăng hi vọng, thí chủ không làm điều gì phiền phức cho mọi người."
Nhìn vẻ mặt của tên hoà thượng, Y Nhân đoán gã còn để bụng chuyện bữa sáng. Vội lẽo đẽo theo sau gã, tiến ra phía cửa hẻm núi.
"Hoà thượng, đừng giận nữamà... Từ nay ta sẽ nghe lời của ngươi. ta sẽ không ăn thịt... không gây rối cho mọi người."
"Tiểu tăng chỉ tin thí chủ thêm một lần."
"được rồi... được rồi mà... À Ta quên chưa hỏi tên của ngươi? Ta tên Trúc Y Nhân, gọita Y Nhân tiểu nương tử, hoặc Y Nhân tiểu muội tử.... đừng gọi thí chủ nữa, nghe kỳ lắm."
"Việc xưng hô có gì khiến thí chủ phải bận lòng."
"Ta không muốn người khác biết ta ngủ với một tên hoà thượng đầu trọc. Ngộ nhỡ có ai hỏi ta tên của phu quân, ta còn biết khai tên của ngươi."
"Tiểu Tăng tục danh là Tuệ Năng, lúc xuống núi lấy Pháp Hiệu Thích Ăn Tạp."
Y Nhân lẩm bẩm " Tuệ Năng thì ta hiểu, nhưng tại sao lại lấy pháp danh thích ăn Tạp?"
"Pháp Danh do vi sư đặt cho, thân làm đồ đệ chỉ kế thừa lại mà thôi. Nghe người nói thì, ta sẽ phải ân ân ái ái với 81 nữ nhân, không kể tuổi tác, không kể thân phận. xấu đẹp đều như nhau."
"81 nữ nhân? trông mặt ngươi sáng sủa, ta không ngờ ngươi còn bổn sự đó nữa... Thế bao nhiêu cô gái qua tay của ngươi rồi."
"Thí chủ là người thứ 3?"
"thứ ba, vậy còn 78 người nữa sao?... Ngươi khờ quá? Tuệ Năng à?"
"Tiểu tăng khờ?"
"Phải rồi, nữ nhân không thích nam nhân của mình để ý đến nữ nhân khác. Nếu ngươi nói còn mấy chục cô đang chờ ngươi, thì họ khó mà trao thân cho ngươi. Nhưng ta là ngoại lệ, biết ngươi quất ngựa truy phong , nhưng ta vẫn chấp nhận."
"Quất ngựa truy phong?"
"Ngươi không biết sao, đólà câu ám chỉ bọn nam nhân sở khanh, lừa tình nữ nhân rồi giũ bỏ trách nhiệm. Ngươi từng nghĩ trong số 81 nữ nhân ngươi đè người ta xuống, làm người ta mang cốt nhục của ngươi, ngươi nhẫn tâm bỏ đi sao? Họ sẽ vì ngươi mà buồn chết mất."
Tuệ Năng lần đầu nghe được những điều ấy, đạo tâm trong lòng có chút lung lay. sư phụ gã chưa từng nói phải chịu trách nhiệm nếu làm nữ nhân có bầu. Cũng tại ông ấy trăm công nghìn việc không muốn bị ràng buộc.
Nhưng nếu bỏ mặc ngườita như vậy thì cũng tội thật.
"Tiểu tăng chưa từng nghĩ đến điều đó."
"Thì thế, theo ta ngươi không cần tìm 78 người kia nữa, cứ đè Ta xuống làm 78 lần là được rồi."
"Cách của thí chủ không ổn chút nào. Tiểu tăng phải trải qua 81 sướng nạn, chứ không phải vượt qua một sướng nạn 81 lần."
Trúc Y nhân bực dọc.
"Hơ, nói tới nói lui đám Nam nhân các người chỉ giỏi biện minh cho sự vô tâm của mình. Thôi , coi nhưta xui xẻo. không thèm quản chuyện tu hành của ngươi."
khi gã vừa mở mắt thì đã nghe tiếng Trúc Y Nhân lanh lảnh vang lên.
"Hoà thượng. dậy đi, trời sáng rồi."
Nữ nhân đã thay bộ Y Phục dị hợm của mình bằng võ phục của một tên nhân sĩ giang hồ. trên tay cầm mấy xiên thịt nướng hơ qua hơ lại trước mặt Tuệ Năng.
"Ngươi đói, rồi phải không? mau ăn chút gì đi. Ăn xong còn giúp ta đi tìm Long cốt."
Tuệ Năng cau mày, không phải do nữ nhân nằng nặc đòi gã đi tìm Long Cốt. mà vì bị mất mộng đẹp.
"Ngươi xem, ta ăn mặc như vậy đó được chưa?"
Trúc Y Nhân xoay một vòng, y phục kín đáo, mặt mũi lấm lem giống thiếu niên mới ra giang hồ. Kiểu này Không dễ bị người khác nhìn ra nữ nhân.
"Bên ngoài không có vấn đề, còn động tác vẫn còn nữ tính lắm."
Tuệ Năng cầm lấy xiên thịt, một mùi thơm đặc thoang thoảng nơi đầu mũi.
"Thí chủ lấy thịt nướng ở đâu vậy?"
Trúc Y Nhân liến thoắng.
"Thịt người đấy! ban nãy ta giết một tên dê xồm cướp y phục của gã. Tiện thể làm bữa sáng cho ngươi. Sao thấy ta chu đáo không?"
Tuệ Năng cả kinh, vội ném xiên thịt xuống.
"Thí chủ, tuổi còn trẻ sao lại làm chuyện giết người ăn thịt... tội lỗi....tội lỗi."
Nữ nhân nhìn thấy xiên thịt bị gã vứt đi không thương tiếc, trong lòng bỗng tối xầm như có cơn giông.
"Hoà thượng,ngươi quá đáng lắm. ngươi không ăn cũng đừng ném đi như vậy chứ? Ngươi có biết ta còn chưa được miếng nào,sợ ngươi đói đưa cho ngươi trước đấy."
"Thí chủ bỡn cợt tiểu tăng?"
Trúc Y Nhân vội nhặt mấy xiên thịt lên, nước mắt dàn dụa chảy ra. ánh mắt chất chứa sự oán hận nhìn Tuệ Năng. Cô không nói không giằng, hậm hực cắn từng miếng thịt, nhai ngấu nghiến.
"Thí chủ, tuyệt đối không được ăn."
Trúc Y Nhân cau có.
"Ngươi không ăn thì thôi, mắc mớ gì cấm ta ăn?"
Càng nói trúc Y Nhân ngoạm một miếng lớn nhai ngồm ngoàm rồi nuốt ực một miếng rõ to trước mặt Tuệ Năng. Gã muốn ngăn cũng đã trễ.
"Thí chủ, nếu còn muốn đi tìm Long Cốt, thì nghe lời của tiểu tăng."
Trúc Y Nhân xị mặt xuống.
"Thôi được, không ăn thì không ăn.... nhưng ta đã nướng rồi, không để lãng phí... chỉ thị của ngươi chỉ có hiệu lực sau khi ta ăn nốt chỗ này."
Trúc Y Nhân tiếp tục bữa sáng ngon lành. Tuệ Năng chứng kiến bộ mặt ngây ngô kia, không giống với người đang diễn trò. Gã tự hỏi, Y Nhân rốt cuộc có lai lịch gì?
Đúng lúc nhóm nhân sĩ giang hồ cất tiếng gọi hắn sang bàn chuyện.
Tuệ Năng đành bỏ giở chuyện bữa sáng sang một bên. bước tới lều trại gặp mấy cán bộ cấp cao.
"Thích Ăn Tạp hoà thượng tới rồi, chúng tôi có chuyện muốn nói với người đây."
"Các thí chủ, có chuyện gì, xin cứ nói."
"Chúng tôi đã bàn với nhau, có ngồi ở hẻm núi nghiên cứu chưa chắc đã phát hiện điều gì. Hôm nay định dẫn vài nghi vào Viêm Thạch Trận tìm kiếm sơ sơ xem sao?"
"Viêm Thạch Trận?"
"Viêm Thạch Lộ là đường bằng phẳng cho người đi bộ, còn Viêm Thạch Trận ở kế bên được hình thành từ đá núi nhiều lối nhỏ kết hợp với nhau thành một mê trận. Trong đó có thể tìm ra được Long Cốt. Ý của đại sư thế nào?"
"Tiểu tăng không có ý kiến, các vị định phái mấy người đi.?"
"Nhân sĩ giang hồ không giới hạn, còn ba thế lực ở Tây Đô, mỗi bên cử ra ba người."
"Đi càng nhiều người, chuyện nước uống sẽ là một vấn đề, nhưng xác suất tìm ra Long Cốt cũng nhanh hơn... Chúng ta thống nhất như vậy, sau hai khắc nữa sẽ tập trung, cùng đi vào Thạch Trận."
cả bọn đã nhất trí như vầy, Tuệ Năng cũng không có ý phản đối. Gã không phải là đầu têu trong việc Tìm Long Cốt. Còn vì sao gã đi cùng đám nhân sĩ giang hồ, không nằm ngoài hai chữ tìm cảm ngộ.
Tuệ Năng ung dung bước ra ngoài chờ đợi. Trúc Y Nhân thấy gã đi ra khỏi lều trại. liền tung tăng lại gần.
"Sao rồi, mọi người bàn chuyện gì vậy?"
Nhìn khoé miệng của Y Nhân còn dính chút dầu mỡ. Tuệ Năng vội ngoảnh đi chỗ khác.
"Tây Đô võ giả cùng nhân sĩ giang hồ định đi vào Viêm Thạch Lộ tìm kiếm. Họ nói ở ngoài này suy đoán cũng chỉ tốn thời gian."
"Đương nhiên, cái lũ ngu độn ấy làm sao biết được huyền cơ..."
Nói xong mới biết mình lỡ lời. Trúc Y Nhân rụt lưỡi đáp lý nhí.
"Ý của ta, nhiều người hợp sức, sẽ tìm được nhanh hơn."
"Tiểu tăng hi vọng, thí chủ không làm điều gì phiền phức cho mọi người."
Nhìn vẻ mặt của tên hoà thượng, Y Nhân đoán gã còn để bụng chuyện bữa sáng. Vội lẽo đẽo theo sau gã, tiến ra phía cửa hẻm núi.
"Hoà thượng, đừng giận nữamà... Từ nay ta sẽ nghe lời của ngươi. ta sẽ không ăn thịt... không gây rối cho mọi người."
"Tiểu tăng chỉ tin thí chủ thêm một lần."
"được rồi... được rồi mà... À Ta quên chưa hỏi tên của ngươi? Ta tên Trúc Y Nhân, gọita Y Nhân tiểu nương tử, hoặc Y Nhân tiểu muội tử.... đừng gọi thí chủ nữa, nghe kỳ lắm."
"Việc xưng hô có gì khiến thí chủ phải bận lòng."
"Ta không muốn người khác biết ta ngủ với một tên hoà thượng đầu trọc. Ngộ nhỡ có ai hỏi ta tên của phu quân, ta còn biết khai tên của ngươi."
"Tiểu Tăng tục danh là Tuệ Năng, lúc xuống núi lấy Pháp Hiệu Thích Ăn Tạp."
Y Nhân lẩm bẩm " Tuệ Năng thì ta hiểu, nhưng tại sao lại lấy pháp danh thích ăn Tạp?"
"Pháp Danh do vi sư đặt cho, thân làm đồ đệ chỉ kế thừa lại mà thôi. Nghe người nói thì, ta sẽ phải ân ân ái ái với 81 nữ nhân, không kể tuổi tác, không kể thân phận. xấu đẹp đều như nhau."
"81 nữ nhân? trông mặt ngươi sáng sủa, ta không ngờ ngươi còn bổn sự đó nữa... Thế bao nhiêu cô gái qua tay của ngươi rồi."
"Thí chủ là người thứ 3?"
"thứ ba, vậy còn 78 người nữa sao?... Ngươi khờ quá? Tuệ Năng à?"
"Tiểu tăng khờ?"
"Phải rồi, nữ nhân không thích nam nhân của mình để ý đến nữ nhân khác. Nếu ngươi nói còn mấy chục cô đang chờ ngươi, thì họ khó mà trao thân cho ngươi. Nhưng ta là ngoại lệ, biết ngươi quất ngựa truy phong , nhưng ta vẫn chấp nhận."
"Quất ngựa truy phong?"
"Ngươi không biết sao, đólà câu ám chỉ bọn nam nhân sở khanh, lừa tình nữ nhân rồi giũ bỏ trách nhiệm. Ngươi từng nghĩ trong số 81 nữ nhân ngươi đè người ta xuống, làm người ta mang cốt nhục của ngươi, ngươi nhẫn tâm bỏ đi sao? Họ sẽ vì ngươi mà buồn chết mất."
Tuệ Năng lần đầu nghe được những điều ấy, đạo tâm trong lòng có chút lung lay. sư phụ gã chưa từng nói phải chịu trách nhiệm nếu làm nữ nhân có bầu. Cũng tại ông ấy trăm công nghìn việc không muốn bị ràng buộc.
Nhưng nếu bỏ mặc ngườita như vậy thì cũng tội thật.
"Tiểu tăng chưa từng nghĩ đến điều đó."
"Thì thế, theo ta ngươi không cần tìm 78 người kia nữa, cứ đè Ta xuống làm 78 lần là được rồi."
"Cách của thí chủ không ổn chút nào. Tiểu tăng phải trải qua 81 sướng nạn, chứ không phải vượt qua một sướng nạn 81 lần."
Trúc Y nhân bực dọc.
"Hơ, nói tới nói lui đám Nam nhân các người chỉ giỏi biện minh cho sự vô tâm của mình. Thôi , coi nhưta xui xẻo. không thèm quản chuyện tu hành của ngươi."