[Đam Mỹ] Cấm Tình

Chương 1 : Thượng

Ngày đăng: 09:18 18/04/20


“Lucifer, ngươi là một thiên thần nhưng lại mắc một trong bảy tội lớn nhất của thiên quy, nay ta – đấng bề trên cao thượng, tước đi đôi cánh trắng của ngươi và đày xuống nơi sâu thẳm nhất của thế gian – địa ngục, mãi mãi” Người nam nhân có mái tóc đen tuyền, mị mâu đồng sắc trân trân nhìn đôi cánh trắng đang dần biến mất sau lưng, thay vào đó là bộ dạ cánh u ám tới nhức mắt.



Hắn chưa bao giờ nghĩ mình đã làm sai, càng không bao giờ hối hận chuyện mình đã làm. Nhưng khi liếc mắt qua coi sắc mặt của người đó, hắn đã giật mình.



Y là anh trai của hắn, cũng là người duy nhất hắn lựa chọn tin tưởng. Nhưng y lại phản bội sự tin tưởng ấy.



Hắn cười mỉa mai. Sao vậy? Y đáng nhẽ phải vui khi nhìn hắn thảm hại thế này chứ? Đừng có giả nhân giả nghĩa làm bộ mặt đau xót đó, hắn cảm thấy buồn nôn.



“Lucifer, Micheal sẽ là người áp giải ngươi xuống địa ngục, mau đi đi” Đấng bề trên trước giờ đâu có gì qua mắt Ngài, Ngài đương nhiên nhìn ra mối hận giữa hai huynh đệ này. Ngài muốn xem, hai người này sẽ có kết cục ra sao.



Lucifer vẫn lạnh lùng như cũ liền đứng dậy, dù một cái liếc thoáng qua cũng không bước qua mặt Micheal đi về phía trước, Micheal vô cùng não nề mà theo sau.



“Ngài hình như đã đi quá xa rồi đấy” Một cô gái mắt xanh tóc đỏ đột nhiên xuất hiện sau lưng Ngài, miệng nhỏ khẽ nhàn nhạt nói.



Đấng bề trên cười lớn, tay kéo cô gái kia ngồi lên đùi mình, ngón trỏ chậm rãi miết nhẹ lên phiến môi quyến rũ của cô.



“Rose của ta, không nên nhiều chuyện nha”



Rose cau mày, lắc đầu tránh tay của Ngài, lạnh nhạt cười:




Đấng bề trên cũng quá nhẫn tâm rồi. Tại sao lại cho họ cảm xúc của con người? Thiên thần đâu cần cái thứ phức tạp ấy. Nó chỉ đem lại tai họa mà thôi. Hẳn là Ngài rất thích trò chơi này đi



Micheal ngẩng đầu lên, thấy hắn không quay lại càng thêm xoắn xuýt, vội vàng kéo áo hắn nói:



“Em hiểu cho anh được không? Chúng ta là thiên thần, không thể làm trái với Thiên quy. Anh biết mình đã phụ lòng tin tưởng của em nhưng anh không còn cách nào”



“Đủ rồi” Lucifer lạnh lùng vùng tay ra, mỗi lời sau thốt ra đều như nhát cứa vào hai người “Mặc kệ anh có lí do gì, đều không quan trọng nữa. Tôi chỉ biết một điều, anh phụ niềm tin của tôi, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Bởi vậy đừng lằng nhằng nữa, tôi không muốn tội mình nặng thêm”



Lucifer cứ như vậy bước qua cánh cổng, mà Micheal bị những câu kia làm ngây như phỗng.



Thiên thần không có trái tim, cũng không có nước mắt, thế nhưng đấng bề trên lại cho họ cảm xúc con người, như một loại độc dược đang dần ăn mòn họ, không cách nào giãi bày, không cách nào vứt bỏ, cứ mãi mãi ứ đọng trong lòng qua năm tháng.



Micheal trước đây luôn bị Lucifer và Rose nói là kẻ ngốc, y luôn một mực phủ nhận. Nhưng giờ ngẫm lại, thấy lời họ nói không sai chút nào.



Tất cả mọi người đều nhìn ra con người thật của đấng bề trên, riêng y thì không, chỉ ngu ngốc với bốn chữ “trung thành” và “tuân mệnh”. Kể cả cho tới bây giờ khi nhìn ra rồi, y vẫn đi theo bốn chữ ấy.



Ngu ngốc tin tưởng, ngu ngốc phục tùng, ngu ngốc phản bội. Có lẽ đó là đang nói về y.