[Đam Mỹ] Thiên Tử
Chương 37 : Thăm dò
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Editor: Cát Cánh
Beta: Cửu NguyệtHạ Hàn không biết tại sao Triệu Thần Hi lại lưu tâm tới chuyện của Hoàng trưởng tử như vậy, nhưng y có thể nhìn ra Triệu Thân Hi quan tâm tới Triệu Hoành Dịch. Ít nhất là có quan tâm tới an nguy của đứa trẻ. Nhưng mà y cũng có thể phát hiện ra, Triệu Thần Hi dường như không muốn đối mặt với Triệu Hoành Dịch. Mỗi khi ánh mắt của hắn hướng tới Triệu Hoành Dịch, đều là sự phức tạp mà y không thể hiểu.
Ban đầu y căng thẳng với sự an nguy của Triệu Hoành Dịch như thế, cũng bởi vì y biết sự quan tâm của Triệu Thần Hi.
Khi Triệu Thần Hi còn chưa từng đặt chân tới Hoa Anh Điện, y đã nghe không ít tin đồn về việc Hoàng thượng yêu thương đứa con cả này. Chỉ cần dựa vào điểm tất cả việc ăn uống, sinh hoạt của Hoàng trưởng tử đều do Hoàng thượng tự tay sắp xếp. Y liền biết vị trí của Hoàng trưởng tử trong lòng Hoàng đế tuyệt đối không phải là do Thục phi được yêu thương, mà là do coi trọng nhi tử dựa vào địa vị của mẫu thân mà bình an phú quý.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Hoàng đế chưa bao giờ nhắc tới chuyện Hoàng trưởng tử trước mặt y, nhưng hôm qua khi vừa nghe thấy Hoàng trưởng tử rơi xuống nước, Hoàng thượng thực sự nổi giận.
Biểu hiện mâu thuẫn của Triệu Thần Hi đối với Triệu Hoành Dịch trong mắt Hạ Hàn giống như sự buồn bã và phẫn nộ khi gửi gắm vào đó một niềm hi vọng vô cùng lớn nhưng cuối cùng lại bị đánh tan.
Hạ Hàn không biết rốt cuộc bản thân Thục phi hay Triệu Hoành Dịch đã làm gì mới có thể làm cho Triệu Thần Hi thất vọng với Hoàng trưởng tử hắn từng xem trọng như thế. Nhưng dù sao trên người Hoàng trưởng tử vẫn còn đang chảy dòng máu của Triệu Thần Hi. Bây giờ đã có người uy hiếp tới sinh mạng của Triệu Hoành Dịch, Triệu Thần Hi không thể không quan tâm.
“Thôi được.” Triệu Thần Hi hít một hơi thật sâu, “Nếu như đời này nó thực sự có thể làm được một vị vương gia an nhàn, trẫm cũng có thể bảo vệ nó cả đời giàu có an khang.”
“Đại hoàng tử thông tuệ, nhất định sẽ không làm cho Hoàng thượng thất vọng.” Triệu Thần Hi rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện này nữa, Hạ Hàn chuyển sang đề tài khác, lại hỏi: “Vậy có thể tra ra được điều gì từ cung nhân tên Phúc Hỉ kia không?”
“Phía Bắc Phủ tạm thời vẫn chưa gửi tin tức tới.” Triệu Thần Hi nhắc tới chuyện này, trong lòng vẫn tức giận khó bình tĩnh, “Dạng người nào cũng dám nhét vào bên cạnh Hoàng trưởng tử, Thục phi quả thực to gan!”
Ngày tiếp theo, đã tới thời hạn mà Triệu Thần Hi dặn dò Ẩn Nhất điều tra sự việc. Ẩn Nhất cũng không kéo dài, khi Triệu Thần Hi vừa xong buổi triều sớm đi tới Ngự Thư Phòng, Liên Cẩn lập tức tới báo cáo Thẩm thị vệ cầu kiến.
Triệu Thần Hi ngược lại không bất ngờ với việc Ẩn Nhất tới sớm, trực tiếp cho người vào.
Sau khi Liên Cẩn dẫn theo cung nhân toàn bộ lui ra khỏi cửa, Ẩn Nhất quỳ một gối trước mặt hắn, “Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng.”
Triệu Thần Hi đi từ sau ngự án tới bên cạnh Ẩn Nhất hỏi: “Đã điều tra xong sự việc chưa?”
Ẩn Nhất nói: “Hồi bẩm bệ hạ, sự việc đại khái đã rõ ràng cả rồi.”
Triệu Thần Hi nói: “Vậy nói rõ từng chuyện ra đi.”
“Vậy Hoàng thượng… bây giờ phải làm sao đây?” Hạ Hàn nhìn về phía Triệu Thần Hi, giọng nói cũng mang theo ít vẻ tức giận, “Lẽ nào cứ vậy bỏ qua cho bọn họ?”
Triệu Thần Hi kinh ngạc nhìn Hạ Hàn gần như đang có vẻ tức giận, vươn tay kéo lấy cổ tay y, trong lòng đột nhiên tốt hơn một chút, “Cứ vậy bỏ qua cho bọn họ không tốt sao? Không phải muốn đoán tâm tư của trẫm sao, để cho bọn họ từ từ đoán rõ là được rồi.”
Buổi chiều hôm đó, Hoàng đế hạ lệnh một lần nữa: Trang phi có hành vi không hợp, cấm túc Hoa Dung Điện một tháng.
Sau đó, trừ bỏ một ý chỉ không đầu không đuôi, cùng với tin tức những cung nhân hầu hạ Hoàng trưởng tử bị phạt đánh, Hoàng thượng không hề nhắc tới bất cứ chuyện gì lên quan tới việc Hoàng trưởng tử bị rơi xuống nước.
Trong Hoa Dung Điện, Lý An Thị ở trong nội điện gấp tới mức đi qua đi lại, “Làm thế nào bây giờ, nương nương, Hoàng thượng rõ ràng là đang hoài nghi chúng ta, cánh cáo cho chúng ta biết.”
Tuy rằng chỉ là phạt cấm túc không đau không ngứa, nhưng ý chỉ được đưa tới vào thời điểm này, rõ ràng có ý quan tâm tới cái bụng của Trang phi nên tạm thời không xử lý.
Trang phi nửa dựa vào đầu giường, lúc này cũng lộ ra chút tâm trạng không yên, vẫn chưa trả lời Lý An Thị.
“Hay là………..hay là thần thiếp bảo lão gia tới tìm Hoàng thượng!” Lý An Thị xoay người, nói với Trang Khanh: “Thái hậu cũng thật quá đáng………chúng ta chưa bao giờ chọc vào Tiêu gia nhà bọn họ. Bây giờ bà ta làm như vậy, thật đúng là muốn hại Lý gia nhà chúng ta!
“Không thể được!” Trang phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng cản Lý An Thị, “Bây giờ còn chưa tới lúc đó.”
“Vậy phải đợi tới khi nào?” Lý An Thị gấp tới mức viền mắt đỏ cả lên, “Chẳng lẽ bây giờ nương nương còn có thể đi tìm Thái hậu sao?”
Hít một hơi thật sâu, Trang phi cố gắng làm cho bản thân mình ổn định tinh thần, “Đợi… đợi thêm nữa. Đợi đứa trẻ này sinh ra, mới quyết định…”
Trong Từ An Cung, Thái hậu nghe được ý chỉ của Hoàng thượng, chân mày lá liễu được sửa cẩn thận nhíu chặt lại.
“Cấm túc Trang phi một tháng? Thục phi của Hoa Nguyệt Điện thì sao? Hay là… còn Từ An Cung của ai gia thì sao?”
Tiểu thái giám quỳ dưới đất vội vàng đáp lời, “Hồi bẩm Thái hậu, không, không còn nữa… Hoàng thượng chỉ ra một ý chí đó thôi, không có thêm gì nữa.”
Thái hậu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng phất tay bảo nội giám lui xuống. Một mình ngồi ngây ngốc rất lâu, tự thì thào lẩm bẩm: “Hoàng đế có ý gì đây? Không quan tâm tới chuyện Hoàng trưởng tử, cũng không quan tâm tới Thục phi. Chỉ cấm túc Trang phi một người căn bản chẳng hề có tác dụng… lẽ nào, còn có thể là Trang phi?”