[Đam Mỹ] Thiên Tử
Chương 62 : Dạy bảo
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Editor: Cát Cánh“Điện hạ, nương nương các cung đã tới rồi. Đang ở trong tiền điện đợi ạ.”
“Biết rồi, bản cung qua đó ngay.”
Hạ Hàn được Vân Cẩm hầu hạ thay thường phục màu vàng của Hoàng hậu. Cho tiểu thái giám truyền tin đi trước, quay người hỏi Triệu Thần Hi bị quấy rầy giấc ngủ trưa, còn hiện rõ ràng vẻ lười biếng, “Thần tới tiền điện trước, nếu như bệ hạ vẫn còn buồn ngủ, có thể ngủ thêm một lát?”
“Không cần đâu.” Triệu Thần Hi đổi một tư thế, tiếp tục nửa dựa nửa nằm trên tháp mềm, “Trẫm ra ngoài đi dạo là được rồi. Ngươi đuổi bọn họ xong, rồi tới Ngự Hoa Viên tìm trẫm là được.”
Hạ Hàn gật đầu, “Cũng được, vậy lát nữa thần sẽ tới.”
Nói xong, y mang theo Vân Cẩm đi về phía tiền điện.
Hôm nay là ngày mà phi tần tới bái kiến tân hậu, những phi tần có địa vị cũng phải có mặt. Lúc này nhóm phi tần đã sớm đợi chờ ở tiền điện Phượng Dương Cung, đợi thái giám truyền tin tới báo, lập tức quỳ xuống ở trong tiền điện.
“Thần thiếp cung nghênh Hoàng hậu điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…!”
Hạ Hàn đi qua trước mặt những cung phi đang cúi đầu, cho tới khi ngồi xuống vị trí chính ở đằng trước, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn điện hạ!”
Nhìn cung phi đứng dậy, Hạ Hàn lại phất tay, “Vân Cẩm, ban ngồi.”
“Vâng.” Vân Cầm lên tiếng, đi lên phía trước cao giọng nói: “Điện hạ có chỉ, ban ngồi cho các cung phi!!”
Hậu phi lại hành lễ tạ ơn một lần nữa rồi mới dựa theo cấp bậc, ngồi theo thứ tự hai bên tiền điện.
Hạ Hàn ngồi ở chủ vị, nhìn xuống nhóm phi tần đang cúi đầu.
Tiêu quý phi đương nhiên là ngồi ở vị trí đầu tiên, giờ đây vẻ mặt có chút uể oải, sắc mặt rõ ràng mang theo vẻ không vui. Nhưng có lẽ đã được Thái hậu cứng rắn dạy dỗ, dặn dò qua, cũng có lẽ là Hạ Hàn đã ngồi lên vị trí Hoàng hậu này, nàng ta cũng hiểu rõ có làm loạn nữa cũng không có tác dụng gì. Bởi vậy cho nên ban nãy hành lễ, nàng ta vẫn làm rất cung kính.
Ba chiêu nghi vừa bị gọi đứng dậy nháy mắt sửng sốt. Còn chưa nói ra những câu trả lời đã chuẩn bị để thể hiện mình hiểu quy củ, biết cung kính, Hoàng hậu đã bỏ qua các nàng. Cảm thấy Hoàng hậu đúng là chỉ thuận tiện hỏi mà thôi.
Phi tần phía dưới liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng các nàng cũng chưa từng bái kiến Hoàng hậu khác. Nhưng lần đầu tiên tân hậu được các phi tần hành lễ, tổng cộng còn chưa nói quá mười câu, thời gian tính lại cũng chưa tới nửa canh giờ?
Quả nhiên là Hoàng hậu sinh ra từ nhà võ tướng? Nhưng hình như chuyện này cũng có phần dứt khoát?
Nhưng tuy rằng mọi người ngờ vực, cũng nào có ái dám nói gì sao?
Hoàng hậu đã cho lui rồi, mọi người cũng chỉ đành đứng dậy khom người cáo lui, “Vâng, thần thiếp cáo lui.”
Hạ Hàn ra khỏi tiền điện, luôn cảm thấy bản thân mình chỉ ngồi ở đó một chút mà còn mệt hơn luyện võ một ngày. Trên người dường như cũng dính đủ loại hương son phấn.
Thoáng do dự một chút, y vẫn quay lại tẩm điện thay quần áo. Dù sao Hoàng thượng vẫn còn đang đi dạo ở Ngự Hoa Viên, chỉ tốn thêm chút thời gian chắc cũng không vấn đề gì.
Lúc này, Triệu Thần Hi đúng là đang nhàn rỗi đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Bình thường hắn bận rộn sự vụ, thời gian có thể an tâm đi dạo vườn hoa quả thực không nhiều.
Hôm nay ra ngoài cũng không mang theo nhiều cung nhân, chỉ để Liên Cẩn đi theo, tùy ý dạo chơi ở Ngự Hoa Viên rộng lớn.
Mùi hương mai vàng thoang thoảng nơi đầu mũi, Triệu Thần Hi đang ngẩng đầu nhìn đóa hoa vàng nhạt tươi tươi tốt. Trong long thầm tính phải đợi Hạ Hàn ở bên kia bao lâu nữa.
Còn chưa dự đoán được đại khái thời gian, con đường mòn bên cạnh bị hoa mai che khuất đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng. Triệu Thần Hi nhíu mày, chưa kịp nói gì đã thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đi vòng từ trong ra.
“A!” Thiếu nữ nhìn thấy Triệu Thần Hi, cũng giật mình.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, nàng vội vàng thất thố lùi về sau hai bước, cúi người trước Triệu Thần Hi, “Nguyệt Kỳ, bái, bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng thánh an.”
Có lẽ là vì bị dọa rồi, động tác của Tiêu Nguyệt Kỳ kích động, trâm cài ngọc trên đầu bị móc vào trên nhánh hoa mai. Trâm cài ngọc không chắc, thuận thế rơi xuống mặt đất.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, dây bạc xuyên chuỗi trân châu đứt ra, từng viên viên trân châu mượt mà lăn “lạch cạch” trên đường mòn, cuối cùng khẽ va vào bên chân Triệu Thần Hi.