[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 64 : Cấm quân

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Editor: Cát Cánh“….Hoàng thượng, hoàng thượng?”



Triệu Thần Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn người bên cạnh một cái rồi lại nhắm mắt vào. Trở mình một cái, vùi đầu vào trong gối, tiếp tục ngủ.



“Hoàng thượng, nên dậy thôi.” Nhưng Hạ Hàn vẫn tiếp tục không ngừng quấy nhiễu đẩy hắn, “Nếu không sẽ muộn buổi triều sớm.”



Triệu Thần Hi: “….”



Triệu Thần Hi không phản ứng, Hạ Hàn kiên nhẫn ngồi một bên tiếp tục gọi. Vừa gọi vừa đẩy, Triệu Thần Hi có buồn ngủ hơn thế nữa cũng chậm rãi bị quấy rầy tới tỉnh.



Triệu Thần Hi thở dài, bất đắc dĩ ngồi dậy, “Bây giờ là canh mấy?”



“Sắp giờ Mão rồi.” Thấy Triệu Thần Hi ngồi dậy, Hạ Hàn cũng vươn tay, nhẹ nhàng xoa ấn mấy vị trí huyệt đạo trên trán hắn.



Triệu Thần Hi từ khi còn nhỏ lúc ngủ dậy thường có chứng chóng mặt buồn nôn, cho nên mỗi lần dậy đều hơi cáu kỉnh.



Thái y cũng có bắt mạch, nhưng cho dù điều trị thế nào, vẫn không thể trừ tận gốc. Sau khi Hạ Hàn biết được, khi thức dậy thường thường giúp Triệu Thần Hi xoa bóp đầu. Tuy rằng không có hiệu quả gì nhiều, nhưng có thể giúp hắn xoa dịu một chút.



Động tác nhỏ đầy quan tâm này làm Triệu Thần Hi tự nhiên vui vẻ hưởng thụ, cuối cùng dứt khoát dựa vào người đối phương, để y tùy ý hành động.



Thuận theo sự xoa bóp nặng nhẹ vừa phải của Hạ Hàn, cuối cùng Triệu Thần Hi cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Bắt đầu ngước mắt xem xét người đang xoa bóp cho mình.



Bây giờ còn chưa hoàn toàn vào xuân, thời tiết không tính là ấm áp. Trong Phượng Dương Cung có Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, Hoàng đế cũng thường tới đây ở, đương nhiên địa long vẫn luôn được đốt lên.



Trong tẩm điện ấm áp, Hạ Hàn cũng chỉ mặc trung y trên người. Tóc tùy ý thả đằng sau, có chút loạn, nhưng lại hiện lên vẻ vô cùng ấp áp tự nhiên.



Tuy rằng mỗi ngày thức dậy cái cảm giác choáng váng không thể xua tan được kia đều làm cho Triệu Thần Hi cảm thấy phiền chán. Nhưng từ khi ở chung với Hạ Hàn, hắn lại cảm thấy kỳ thực thức dậy cũng không có gì cả. Đặc biệt là mỗi lần mở mắt, đều có thể nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hạ Hàn, luôn làm cho Triệu Thần Hi cảm thấy vô cùng vui vẻ.



Khuôn mặt Hạ Hàn tuấn tú, dáng người cao thẳng, lại luyện võ trong thời gian dài. Bình thường mặc gì cũng đều có khí khái anh hùng, làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.



Nhưng Triệu Thần Hi thích nhất, vẫn là Hạ Hàn mỗi ngày khi vừa mới thức giấc, mặc một chiếc áo mỏng, thậm chí còn chưa kịp rửa mặt, vẫn cố chấp giúp hắn xoa bóp thư giãn.



Cảm giác chóng mặt dần dần biến mất, Triệu Thần Hi thuận theo tư thế hai người dựa vào nhau, nâng tay ôm lấy vòng eo gầy của đối phương. Nghiêng đầu hôn một cái lên trán y, “Hoàng hậu thật hiền lành, trẫm không muốn tới buổi triều sớm, vậy phải làm sao bây giờ?”



Hạ Hàn cũng thân thiết cọ cọ hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy thần có lẽ sẽ bị quan viên mắng là ‘yêu hậu’.”



Triệu Thần Hi lập tức nhíu mày, “Ai dám?”
“Ái khanh mau đứng dậy.” Triệu Thần Hi vươn tay đỡ hắn, “Vậy sau khi ái khanh trở về, có thể chuẩn bị. Những thuộc hạ mà bình thường ngươi tin dùng, có thể đi theo. Cấm Quân không thể so sánh với quân doanh bình thường, những chuyện khác trẫm sẽ sắp xếp trước cho ái khanh. Trẫm cũng tin tưởng, bằng năng lực của ái khanh, nhất định sẽ không làm trẫm thất vọng.



Triệu Thần Hi lại dặn dò thêm vài câu mới để Hạ Tích về trước.



Trước lúc Hạ Tích gần đi, Triệu Thần Hi nhịn vẫn không nhịn nổi, mở miệng ra nói: “Đúng rồi, gần đây, Hạ… tướng quân, vẫn khỏe chứ?”



Hạ Tích hơi sững sờ, mới hiểu được Triệu Thần Hi đang hỏi đại ca hắn. Dừng một chút, biều tình có chút quái dị trả lời: “Đại ca đều ổn cả. Bệ hạ còn có chuyện gì muốn dặn dò đại ca ạ?”



“Không….” Triệu Thần Hi cũng có chút lúng túng, “Khụ, chính là nếu như có chút phiền toái, không cần nghĩ nhiều, trực tiếp vào cung nói với trẫm. Hoặc là đi tìm Hoàng hậu cũng được.”



Hạ Tích: “Khụ… vâng, thần thay huynh trưởng tạ ơn bệ hạ quan tâm.”



Triệu Thần Hi nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy mấy huynh đệ Hạ gia đều có chút ngốc, cuối cùng chỉ có thể hơi nói rõ ra: “Nếu Dụ vương có điều gì tùy tiện, không cần e ngại mặt mũi trẫm. Vào cung nói rõ với trẫm là được.”



“Không, không có…” Hạ Tích vội vàng xua tay, “Dụ vương điện hạ trời sinh tính tình nhiệt tình, sòng phẳng,… chưa hề có điều gì tùy ý.”



Triệu Thần Hi cũng bất đắc dĩ, “Được rồi. Vậy ngươi về trước đi, nếu như thực sự có chuyện gì, có thể trực tiếp tới tìm trẫm.”



“Vâng, vi thần cáo lui.” Hạ Tích hành lễ sau đó mới từ từ lùi ra khỏi Ngự Thư Phòng.



Triệu Thần Hi đợi người đi rồi, đỡ trán, có chút đau đầu.



Đúng lúc này bên ngoài tiểu thái giám được phái đi gọi Dụ vương cũng quay lại rồi, nhưng chỉ có một mình hắn quay lại.



“Hồi bẩm bệ hạ, Dụ vương điện hạ nói… hôm nay không rảnh. Vào ngày khác rảnh mới tiến cung.”



Dưới thiên hạ này, người mà Hoàng đế truyền tới, còn dám một mực từ chối không quan tâm, cũng chỉ có một mình Dụ vương. Nhưng Hoàng đế cũng chẳng có cách nào với đệ đệ ruột thị được cưng chiều từ nhỏ này.



Hắn phất phất tay, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.



Triệu Thần Hi vừa tiếp tục xử lý chính sự, vừa u buồn trong lòng.



Chẳng trách sáng nay ánh mắt của rất nhiều quan viên nhìn ba phụ tử Hạ gia, đều có chút kỳ quái. Phụ tử Trấn Quốc Công ngược lại không hổ đều là những người chinh chiến sa trường, vậy mà hoàn toàn không thể hiện ra chút khác thường nào.



Nhưng không biết Hạ Hàn nghe được chuyện nãy, sẽ có phản ứng thế nào nhỉ…