[Đam Mỹ] Thiên Tử
Chương 76 : Thích khách
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Editor: Cát CánhTừ lúc hai người Triệu Thần Hi và Hạ Hàn vừa mới xuất cung không bao lâu, phía Tây Bắc hẻo lánh của Ngự Hoa Viên, sau ngọn giả sơn đã rất lâu không có người ghé qua, đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Thúy Hân cả đường đi đều cúi đầu, cẩn thận đi vòng qua giả sơn. Thấy người muốn đợi đã có mặt ở đó, xung quanh cũng không có động tĩnh nào khác, nàng mới hơi yên lòng.
“Chu thống lĩnh,” Thúy Hân khẽ hành lễ với nam tử đứng trước mặt mình, lấy từ trong ống tay áo rộng thùng tình ra một bao vải tinh xảo, “Đồ mà nương nương đưa cho ngài đã chuẩn bị xong rồi.”
Chu Thành nhận lấy bao vải, cũng không mở ra, chỉ nhìn chằm chằm Thúy Hân, chậm rãi nói:
“Thứ này chuẩn bị tốt rồi, nhưng chuyện mà nương nương làm có kế hoạch chu toàn không? Nếu như có thể thành công, đương nhiên là tốt. Nếu như sự việc bại lộ, vậy tại hạ chẳng phải là….”
“Sao thống lĩnh lại nói thế.” Thúy Hân nghe vậy vội vàng ngắt lời Chu Thành, “Nương nương nhà ta nói, bây giờ Tiêu gia và thống lĩnh là người trên cùng một chiếc thuyền, bằng không cũng sẽ không tìm tới thống lĩnh để thương lượng chuyện này. Hôm nay bệ hạ đột nhiên hứng khởi rời cung, chính là cơ hội ngàn năm khó gặp. Bỏ lỡ hôm nay, không biết liệu rằng còn có lần sau hay không.”
Thấy Chu Thành nghe tới đây, sắc mặt buông lỏng vài phần, lúc này Thúy Hân lại yếu ớt nói:
“Bây giờ nương nương sống cực khổ trong cung, tiền triều hậu cung… đều bị Hạ gia khống chế, Thái hậu nương nương và Thái Sư đại nhân lúc này cũng không giúp được gì. Ở đây toàn bộ phải dựa vào thống lĩnh rồi.”
Chu Thành nghe xong, vẻ mặt cuối cùng cũng thả lỏng, chắp tay nói:
“Cô nương yên tâm, Chu mỗ nhất định sẽ dốc hết tâm sức. Mong cô nương nói lại với nương nương, mọi việc cẩn thận!”
Thúy Hân vội vàng hành lễ, “Thống lĩnh yên tâm, nô tì nhất định sẽ chuyển lời.”
Nói xong, nàng nhìn xung quanh, khẽ ra hiệu cho Chu Thành rồi xoay người rời đi.
Vừa cẩn thận đi về, Thúy Hân vừa không nhịn được âm thầm thở dài.
Hoa Cảnh Điện này nhiều người như vậy, Tiêu quý phi sai ai mang đồ tới mà chẳng được, cứ nhất định phải nàng mang tới. Cung nữ và thị vệ hẹn gặp riêng trong cung chính là tội nặng.
Cho dù cảm thấy nội giám bên người không đủ nhanh nhẹn thông minh, cũng không thể để nàng tới chứ? Không cẩn thận chút thôi, đừng nói việc gì khác, chỉ nói tới cái tội danh dâm loạn cung đình bị chụp lên đầu thôi, nàng và Chu Thành sẽ mất đi nửa cái mạng trước tiên!
Khi hình bóng màu lục dần biến mất ở chỗ rẽ trên đường cung, một người đột nhiên đi ra từ sau giả sơn, đứng sau lưng Chu Thành.
“Thống lĩnh, ngươi nói chuyện này có thực sự đáng tin không?”
Chu Thành không quay đầu lại, lắc lư túi vải nhỏ trong tay, hừ lạnh một tiếng,
Âm thanh giận dữ đương nhiên không giống như âm thanh sợ hãi của các cung nhân bên trong, trong âm thanh còn chứa sức lực, rống lên làm cho thị vệ xung quanh đột nhiên sững sờ.
“Vân phó tổng quản.” Chu Thành bình tĩnh thản nhiên vung tay, ý bảo thuộc hạ tiếp tục, bản thân tiến lên nghênh đón Vân Cẩm.
“Trong cung có thích khách, đuổi tới bên cạnh Phượng Dương Cung lại không còn tung tích. Vì an toàn của Hoàng hậu và Tứ điện hạ, mong Phó tổng quản lượng thứ.”
Vân Cẩm nghe xong tức giận mắng lớn: “Hỗn xược! Ý của Chu thống lĩnh đây là, Phượng Dương Cung chứa chấp kẻ gian sao?!”
“Không dám.” Chu Thành cười giả một tiếng, nhưng lại không hề có ý ngăn cản thuộc hạ.
Vân Cẩm nhìn thấy thế tức giận phát run, đột nhiên vung tay, gọi rất nhiều nội giám hầu hạ ở trong điện ra.
“Ngăn hết bọn họ lại cho ta. Phái người đi thông báo cho Hoàng thượng, hôm nay phải cho bệ hạ tới phân xử!”
Chu Thành nghe xong cũng không để ý, trong lòng lại liên tục cười lạnh.
Đám hoạn quan này đang dọa hắn không biết Hoàng thượng đã xuất cung hay sao? Nếu như ban đầu không nhận được tin tức xác thực ở cổng cung, e rằng hắn còn thật sự bị bọn họ lừa gạt.
Hoàng đế vừa xuất cung, ngay cả Tiêu quý phi đều nhận được tin tức, Chu Thành đương nhiên cũng có thể.
Thậm chí hắn còn đặc biệt phái tâm phúc canh giữ ở cách cổng cung không xa, vừa có tin tức Hoàng thượng quay lại, lập tức truyền tin tới đây. Tuy rằng thế lực của hắn đã rỗng hơn phân nửa, nhưng những động tác nhỏ thế này vẫn rất dễ dàng.
Huống hồ nếu như hắn không chuẩn bị hết tất cả, làm sao hắn dám đặt cả bản thân mình đi cược? Phải biết rằng chỉ vì thời gian ngăn chặn người ngựa ở Bắc Phủ đưa tin tức tới cho Hạ Tích, hắn đã tốt phần lớn tinh lực.
Lần này nếu như không thể thành sự, sợ rằng hắn không thể nào ở lại phủ Cấm Quân được nữa.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Chu Thành càng thêm tàn nhẫn.
“Vân phó tổng quản nghiệm trọng rồi. Ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho an toàn của Hoàng hậu và Tứ điện hạ tôi. Nếu như bệ hạ có ở đây lúc này, có lẽ cũng hiểu cho tại hạ.”
Chu Thành vừa mới nói xong, trong nội điện đột nhiên truyền ra tiếng cười khẽ.
“Ồ? Vậy sao? Thì ra Chu thống lĩnh lại có nhiều lý do tự ý xông vào cung điện như vậy. Không bằng bây giờ giải thích kỹ càng với trẫm một phen, để trẫm hiểu cho ngươi nào.”