[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 82 : Tiêu thị

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Editor: Cát Cánh“Không, ta không làm! Cô mẫu cứu con! Cô mẫu cứu con với!”



Nhìn thấy bóng dáng không hề lưu luyến của Hoàng đế biến mất ở phía sau trung điện, Tiêu quý phi đột nhiên nhận ra, việc này dường như không hề có đường sống có thể quay lại.



Tiêu quý phi không muốn tin Hoàng đế lại thật sự vô tình với nàng như vậy, nhưng đối diện với ghế ngồi trống không, nàng đứng giữa đám cung nhân muốn kéo nàng đi, chỉ có thể đặt tia hi vọng cuối cùng lên người thái hậu.



“Cô mẫu, cô mẫu cứu mạng! Cô mẫu, người cầu xin Hoàng thượng cho chất nữ đi, cô mẫu!”



Thái hậu nhìn Tiêu quý phi bị cung nhân lôi kéo cản trở, xõa búi tóc, quần áo rối loạn, dường như đã phát điên, trong lòng cũng rất đỗi không đành lòng.



“Láo xược, buông Tiêu quý phi ra!”



Nhưng tiếng quát của Thái hậu không làm cho động tác của các cung nhân có chút do dự nào. Thái hậu thấy vậy càng tức giận, vừa muốn ném chén trà trong tay, lại thấy đằng sau có người gọi bà.



“Thái hậu nương nương.”



Thái hậu sững sờ, thấy Liên Cẩn bước nhanh tới chỗ bà. Ban nãy bà chỉ chú ý tới Tiêu quý phi ở bên dưới, nhưng lại không phát hiện Liên Cẩn không rời khỏi cùng với Hoàng đế.



Khuôn mặt tươi cười của Liên Cẩn lại gần đây, biểu tình trên mặt vẫn luôn cung kính.



“Nương nương, thân thể người không khỏe. Bệ hạ đã dặn dò, nếu như sự việc đã điều tra rõ rồi, mời nương nương thả lỏng, về cung nghỉ ngơi trước, mọi chuyện đều phải lấy thân thể làm trọng.”



“Ngươi đây là có ý gì?!” Thái hậu kinh ngạc nghe xong, sau khi hiểu được đột nhiên giận tím mặt, “Hoàng đế muốn nhốt ai gia sao?!”



“Nương nương!” Liên Cẩn vội vàng sợ hãi xua tay, “Tấm lòng hiếu thảo của bệ hạ đối với người cả thiên hạ đều biết, làm sao có thể… nương nương nhất định không thể hiểu lầm bệ hạ! Đều là lỗi của nô tài, làm nương nương hiểu sai ý. Nô tài đáng chết!”



Liên Cẩn giơ tay tự vả mình mấy cái, sau đó tiếp tục tận tình khuyên bảo.



“Nương nương, bệ hạ thực sự lo lắng cho thân thể của người. Người là Thái hậu, thân thể nghìn vàng! Lỡ như nổi giận, bệnh rồi, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Tiêu gia… phải làm thế nào cho phải đây?”



Câu nói cuối cùng của Liên Cẩn vô cùng nhẹ, nhưng lại làm cho Thái hậu nháy mắt hít không khí cũng cảm thấy lạnh như băng. Nhưng biểu tình của Liên Cẩn vẫn sợ hãi và cung kính như cũ, ánh mắt lướt qua Tiêu Diệc Dao đang không ngừng gào khóc ở bên dưới cầu thang, lại nhẹ giọng nói thêm một câu.




Những đại thần vốn tưởng rằng Hạ gia sẽ nhảy ra dùng việc này làm cớ, hung hăng chèn ép Tiêu gia, hơn nữa cuối cùng nuốt luôn Tiêu gia, giờ đây đều trợn tròn mắt.



Qua mấy ngày sau mới hồi phục tinh thần, cảm thấy Hoàng thượng dự tính bắt gọn Tiêu gia, đồng thời cũng phòng bị Hạ gia?



Những thứ khác không nói, lý do muốn Hoàng hậu xuất cung an dưỡng cũng quá rõ ràng? Cho dù đi hành cung xa thì sao, đi biệt viện ở ngoài kinh thành thì thế nào? Khí hậu ở bên ngoài Kinh Thành có khác gì so với trong cung chứ? Rõ ràng là lấy cớ tạm thời đuổi người đi.



Những người cho rằng Tiêu gia trên triều suy bại, Hạ gia nhân dịp này sẽ lên thay thế, đột nhiên ánh mắt nhìn về Hạ gia có chút phức tạp.



Từ sự đố kỵ ban đầu, nịnh bợ, có chút đăm chiêu, tới sau này tất cả đều thay bằng ánh mắt đồng tình.



Trong lòng cũng âm thầm lắc đầu, thánh tâm khó dò, quả thực không giả. Còn thấy phủ Trấn Quốc Công rực rỡ trên triều đình này mấy lần trước sao? Đấy là còn chưa xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã phòng bị, đã có suy nghĩ chèn ép rồi.



Trấn Quốc Công bên ngoài thì phong quang, nhưng đằng sau e rằng cũng vất vả.



Trấn Quốc Công được người khác đồng tình vẫn bình tĩnh như vậy, mỗi ngày lên triều bãi triều đều không có chút khác thường nào.



Mọi người nhìn thấy thế, trừ việc bội phục hắn định lực tốt, tâm tính thản nhiên, thật ra cũng không cảnh giác như trước nữa.



Bảy ngày sau khi chuyện Tiêu quý phi bày cổ thuật, trong cung ngoài cung vẫn phòng nghiêm như trước. Chuyện của Tiêu quý phi tựa như một kíp nổ, liên tiếp mấy ngày, không ít quan viên đột nhiên đứng ra, tố giác các loại tội danh mấy năm nay Tiêu thái sư cùng với thuộc hạ tham ô, đút lót.



Tiêu gia tường nghiêng mọi người đẩy, tội trạng của Thái Sư và thuộc hạ giống như cầu tuyết, trong bảy ngày càng lăn càng lớn. Hoàng đế càng nhân cơ hội này, rút cả bùn lẫn rễ gia tộc đã cắm rễ trong triều đình này hơn mười năm. Thế như sấm sét xử lý hết mười mấy người vây cánh Tiêu gia, Tiêu thái sư cũng bắt đầu tạm thời bãi quan về nhà suy nghĩ, sắp sửa bị xét nhà vấn tội.



Chuyện của Tiêu gia khiến cả Kinh Thành ồn ào huyên náo, cũng ít nhiều triều thần run sợ trong lòng, sợ bị liên lụy trong đó.



Nửa tháng sau, thế lực của Tiêu gia trong triều đình gần như bị thanh trừ sạch sẽ. Tội trạng bao nhiêu năm của Thái Sư cũng được thu dọn, Hoàng đế tuyên đọc ngay tại chỗ, trực tiếp bố cáo thiên hạ.



Cả phủ Thái Sư bao gồm cả nô bộc, đều bị sung quân biên cương. Trên dưới Tiêu gia trừ Thái hậu ở trong cung, thứ nữ nho nhỏ được phong làm quý nhân cũng không một ai thoát tội.



Tiêu thị một tay che trời trên triều đình hơn mời năm, tới đây cùng hoàn toàn sụp đổ.