Đắm Say
Chương 6 :
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Buổi sáng, Karl đi ra ngoài để dắt dê về trước khi Anna và James thức giấc. Khi anh quay lại, họ đã dậy, mặc quần áo và đang nói chuyện. Họ nghe tiếng chuông kêu leng keng và nhìn nhau qua làn khói trắng dày đặc. Anna phe phẩy tay trước mặt.
"Ôi không, chị nghĩ anh ấy đang về", cô than vãn.
"Ở đây cũng tốt mà", James quan sát xung quanh.
Một lúc sau, Karl bước vào nhà. "Hai người đang làm gì vậy? Đốt nhà à?" "Cỏ thì không...", Anna ho, "không thể cháy nhà được".
"Vậy là anh đã rất may mắn hay sẽ trở thành người vô gia cư ngay bây giờ.
Em có nghe nói đến mắt gió chưa?" Tất nhiên là họ đã từng nghe đến từ "mắt gió". Tất cả những bếp lò bằng gang đều có mắt gió đặt phía trên, nhưng họ không biết lò sưởi của Karl cũng có một cái như vậy. Anh tiến đến phía lò sưởi, điều chỉnh lại ngọn lửa, sau đó, lùa hai người ra ngoài để không khí trong nhà trở nên thông thoáng dần.
"Anh hiểu là mình phải trông chừng hai người từng phút để hai người không gây ra chuyện", anh nói với vẻ tươi cười.
"Tụi em nghĩ có thể giúp anh nhóm lửa trước khi anh về."
"Ồ, đúng rồi, sẽ có ích đấy nếu không phải là cái đống hỗn độn này. Nhưng kiểu nhóm lửa đó sẽ rất có ích nếu em muốn đuổi muỗi."
Kiko_Xiao
Karl, có vẻ như anh ấy đã có nhiều cơ hội để luyện tập lòng kiên nhẫn như lời đã hứa. "Tối nay, anh sẽ chỉ em cách nhóm lửa. Còn bây giờ, chúng ta đi gặp Nanna nào."
James cũng đi theo và tự thấy mình rất biết cách chăm sóc động vật.
"Nanna, đây là James", Karl nói với vẻ trìu mến, kéo tai con dê ra sau. "Nếu cậu ta vắt sữa mày như lúc cậu ta nhóm lửa, tao sẽ chạy ngay về vùng đất Anh-
điêng nếu tao là mày", anh thì thầm vào tai con Nanna.
Anna cười, Karl nhìn thẳng vào mắt cô, tay vẫn còn nắm tai con dê. Mỉm cười, anh nói, "Chào buổi sáng, Anna".
"Chào buổi sáng, Karl", cô đáp lại, đôi mắt nhìn sang ngón tay trầy xước của anh và thấy con dê huých nhẹ rồi dúi đầu vào bàn tay đó. "Em có thể làm bánh quy không?", anh hỏi.
"Không", cô trả lời.
"Em biết vắt sữa dê chứ?"
"Không."
"Vậy em biết rán thịt lợn muối và nấu cháo ngô?"
"Có lẽ thế, em không chắc."
"Bây giờ, chúng ta sẽ làm một việc nào đó!"
Đây là lúc James bắt đầu công việc vắt sữa dê vào buổi sáng khi Karl chỉ cậu bé cách làm. Anna nấu cháo trên một chiếc nồi trong khi Karl đem nước từ suối lên để sử dụng trong nhà và chà rửa phía ngoài sân.
Anh rửa mặt ở chiếc ghế dài bên cạnh cánh cửa. Anna bị thu hút bởi cách anh cạo râu ngay từ lúc anh bắt đầu, cô nhìn cách anh kéo tay áo lên và run rẩy vì độ lạnh của nước. Anh đem ra một cái dao cạo và mài nó lên cái liếc dao trong khi James dán mắt theo từng chuyển động của anh.
"Cạo râu có đau không, Karl?", cậu hỏi.
"Chỉ khi lưỡi dao không được bén. Nếu lưỡi dao bén sẽ dễ cạo hơn. Đợi anh một chút, anh sẽ chỉ em cách mài lưỡi rìu. Khi một người đốn gỗ đi đến bất kỳ nơi nào, anh ta phải đem theo đá để mỗi giờ lại có thể sử dụng. Anh có nhiều thứ cần chỉ cho em."
"Không, em không thể đợi quá lâu được."
"Em phải đợi thôi. Ít ra là đến khi chúng ta ăn xong món cháo ngô và thịt lợn muối do chị em nấu."
"Này Karl!"
"Sao hả?"
James hạ giọng. "Em không nghĩ là chị Anna đã từng nấu món này. Chắc sẽ dở tệ!"
Khi lũ ngựa sắp đến gần khối gỗ tiếp theo, James cười mãn nguyện.
Karl cũng có vẻ hài lòng. "Em sẽ làm tốt thôi miễn là em phải nhớ không siết gỗ quá chặt, không đi gần lũ ngựa khi chúng ta bắt đầu kéo gỗ về và gỗ sẽ bị lệch qua một bên. Nếu khối gỗ va trúng gốc cây, nó sẽ bay lên và đập trúng chân em ngay lập tức. Nhớ là phải đi phía sau đấy."
"Vâng, thưa anh. Em nhớ rồi."
Càng có nhiều lời hướng dẫn hơn khi khối gỗ được cột vào và được kéo xuống phía đường mòn. Họ cùng nhau đi xuống dốc với khối gỗ đầu tiên. Karl để James cầm dây cương, chỉ cho cậu tốc độ vừa phải và cách tránh bị va vào gốc cây. Anh cũng giải thích cho cậu hiểu độ dốc khi đi xuống và cần phải nhẹ nhàng để khối gỗ không va vào chân của mấy con ngựa.
Khi gỗ đã được chất xuống khoảng đất trống, Karl cho ngựa uống nước và nói rằng chúng không uống được nước quá lạnh. Do đó, anh dùng nước mình đã múc lên từ sáng hôm nay. Tiếp theo, chúng được cho ăn cỏ, ngũ cốc, rồi lại uống nước. Cuối cùng, anh cho chúng nghỉ ngơi trong khi ba người họ ăn trưa.
Sau bữa ăn, James dắt ngựa ra ngoài và quay lại phía đường mòn. Cậu bảo đảm với Karl rằng cậu sẽ nhớ lắp yên cương vào cho chúng trước khi bắt đầu. Karl và Anna đi phía sau, người cậu bé đầy mồ hôi, đeo bên mình chiếc rìu và khẩu súng. Cô hãnh diện, đem theo một cái rổ để đựng dăm gỗ và chiếc rìu nhỏ.
"Anh đúng là một người thầy giỏi, Karl", cô nói, nhìn theo mũi giày anh sột soạt trên cỏ nhưng không nhìn ánh mắt anh.
"Cậu bé rất ham học và học rất nhanh", anh khiêm tốn trả lời nhìn về phía trước.
"Em chưa bao giờ thấy James vui đến vậy", Anna nhìn Karl.
"Chưa à?" Đôi mắt xanh của anh liếc sang khuôn mặt của cô, khuôn mặt đang di chuyển theo cái bóng của anh.
"Chưa bao giờ", cô nói một cách đăm chiêu. "Nó chưa từng sống chung với người đàn ông nào cả."
"Còn cha của bọn em đâu?" Anh nhìn xéo qua phía Anna nhưng cô nhanh chóng nhìn sang James và lũ ngựa phía trước.
"James không biết mặt cha mình."
"Còn em thì sao?"
Cô chớp mắt nhìn anh thật nhanh trước khi thú nhận, "Em cũng vậy".
Sau đó, cô cúi người xuống, không bước nữa, cô nhặt lên một cái que nhỏ và bẻ nát nó ra từng khúc.
"Anh xin lỗi, Anna! Con cái nên biết cha mình là ai. Bản thân anh cũng không thể sống được ở đây nếu không có sự dạy dỗ của cha anh."
"Bây giờ, anh sẽ dạy hết cho James", cô nói theo phản xạ tự nhiên.
"Đúng rồi, anh rất may mắn."
"May mắn à?", cô hỏi.
"Người không may mắn là người biết nhiều điều nhưng không có cơ hội chỉ bảo lại cho một cậu bé ham học hỏi như thế."
"Vậy là em đã được tha thứ rồi, phải không Karl? Vì em đã đem theo James mà không thông báo trước với anh."
"Em hoàn toàn được tha thứ, Anna", anh nói và sải bước bên cạnh cô, tự hỏi liệu mình có bao giờ nổi giận với cậu bé?
"Anh thích dạy cho nó à?"
"Ừ, rất thích là đằng khác."
"Nó học được rất nhiều thứ trong buổi sáng ngày hôm nay. Em cũng vậy."
"Đây là một buổi sáng đáng nhớ đấy. Dạy dỗ là một phần của công việc."
Sau đó, anh nhìn lên đôi vai gầy ốm của cậu bé đang dẫn hai con ngựa đi phía trước và vùng đất đầy cây cối xung quanh. Cuối cùng, anh nhìn Anna và nói, "Buổi sáng mà chúng ta bắt đầu bắt tay xây dựng ngôi nhà của riêng mình."
Khuôn mặt anh trông rất hiền lành, với cái nhìn ấm áp, tự chủ của một người đàn ông biết mình đã ở đâu, đang ở đâu và sẽ ở đâu?
Đối với Anna, người chưa từng có may mắn để được đi học, cái nhìn đó còn nói lên sự yên bình trong con người anh là từ những hiểu biết thật đơn giản. Không, Anna nghĩ, mình không biết cha mình là ai. Mình không biết mình từ đâu đến. Mình cũng sẽ không biết phải đi đâu nếu Karl biết được bí mật của mình. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều rất ổn. Đúng rồi, bây giờ mọi thứ đều rất ổn, cô nghĩ, cô đang đi bên cạnh chồng mình để tiếp tục công việc của họ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, dăm gỗ lại tiếp tục bay lên không trung và tỏa hương thơm, âm thanh của những nhát rìu vọng ra từ những thân cây cứ vang mãi xung quanh họ.